Chương 395 Rảnh rỗi thì đến Dao Trì chơi nhiều một chút (1)
Đương nhiên giờ đã không còn ai có thể điều tra tính xác thực của tin đồn này.
Kể cả khi có người biết thì cũng không dám nói lung tung.
Dù sao đó cũng là thánh chủ Dao Trì mà.
Tấm màn của chiến xa được vén lên, một cô gái xuất hiện trước mặt mọi người.
Cả người bà bao phủ trong tiên quang năm sắc nên không thấy rõ dung mạo, bà mang lại cho người ta cảm giác thần bí như ngắm hoa trong sương vậy.
Một pháp khí hình trăng tròn bay lơ lửng sau lưng bà, đồng thời tỏa ra ánh trăng nhè nhẹ chiếu rọi vào lòng tất cả mọi người, khiến bọn họ cảm thấy tâm cảnh trong sáng không gì bằng.
Siêu phàm, quả nhiên thánh chủ Dao Trì không hổ danh siêu phàm mà!
"Không biết thánh chủ Dao Trì đại giá quang lâm nên không tiếp đón từ xa, mong thánh chủ thứ tội."
Một cánh cửa không gian hình thành trong hư không.
Một bóng người được bao phủ bởi tiên quang bước ra từ đó, hơn nữa có sấm sét đánh khắp nơi. Đó không phải là thánh chủ Thần Tiêu thì còn là ai nữa?
Bích Liên thiên tôn đang xách theo côn thần màu vàng sau lưng cũng xuất hiện bên cạnh thánh chủ Thần Tiêu, lão vừa thấy thánh chủ Dao Trì thì cười rất vui vẻ.
"Ui cha, chẳng phải là Xuân Hoa muội muội à? Mấy trăm năm không gặp, muội làm cách nào mà học được ảo thuật che mặt bằng tiên khí đó..."
Bích Liên thiên tôn còn chưa nói xong thì tiên quang mây tía quanh người thánh chủ Dao Trì đã gợn sóng mãnh liệt.
Giọng nói lạnh nhạt vô tình truyền ra từ sau lớp tiên quang mây tía: "Thứ nhất, bổn tọa không phải là Xuân Hoa muội muội, xin gọi bổn tọa là thánh chủ Dao Trì hoặc là Thu Nguyệt tiên tử!"
"Thứ hai, bổn tọa không tu luyện ảo thuật mà tu luyện "Dao Trì đế kinh", cái tên mặt dày như ngươi không được buông lời xúc phạm."
"Thứ ba, cái tên khốn nạn phụ lòng Đan Vũ sư muội như ngươi đừng có lôi kéo làm quen với bổn tọa."
"Nếu ngươi không được Thần Tiêu Thánh Địa che chở thì bổn tọa chắc chắn sẽ thiến ngươi!"
Lời nói của thánh chủ Dao Trì Diêu Thu Nguyệt làm Bích Liên thiên tôn lạnh sống lưng.
Đan Vũ thiên tôn bên cạnh bà thì lập tức đỏ hồng mặt với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Không hổ là đại tỷ Dao Trì, khí phách!!!
"Sư tỷ, tỷ hiểu lầm Sở Hà sư huynh rồi."
Đan Vũ thiên tôn dùng thần niệm truyền âm: "Đan Vũ suýt thì gặp nạn trong lần Tà Linh giáo tập kích, may mà Sở Hà sư huynh cố ý chạy đến được muội."
"Muội tin trong lòng Sở Hà sư huynh vẫn còn có muội, chỉ cần muội tiếp tục cố gắng là sẽ khiến sư huynh cảm động!"
Dứt lời, Đan Vũ thiên tôn nhìn về phía Sở Hà bằng ánh mắt đầy sùng bái và ngưỡng mộ.
Cái tên không biết xấu hổ này cố ý chạy đi cứu người ư?
Sư muội, muội đã là xử nữ hơn một nghìn tuổi rồi đấy, đừng ngây thơ như vậy nữa được không?
Tiên quang mây tía gợn sóng mạnh hơn, sau đó thánh chủ Dao Trì hừ lạnh: "Nghiệp chướng Tà Linh giáo kia đang ở đâu?"
Hiển nhiên thánh chủ Dao Trì cũng là người căm thù cái ác và không có tí cảm tình nào với tà giáo.
"Điện chủ Huyết Sát điện bị ta nhốt vào thần ngục sấm sét, không có chút sơ hở."
Thánh chủ Thần Tiêu cười nói: "Thánh chủ Thu Nguyệt đi đường mệt mỏi, bổn tọa đã chuẩn bị rượu quả tiên, xin các vị vào dùng bữa tẩy trần nhé!"
Thánh chủ Thần Tiêu Trương Long Uyên vẫn không tỏ ra kiêu ngạo hay nịnh nọt dù đối mặt với thánh chủ Dao Trì, tiến thoái hợp lý, hoàn toàn thể hiện phong độ và khí phách của thánh địa hàng đầu.
Đôi mắt của Bạch Liên thiên tôn ở bên cạnh hiện những ngôi sao.
"Vậy làm phiền Long Uyên đạo huynh."
Thánh chủ Dao Trì bình thản gật đầu nhưng trong lòng lại đang thầm cảm thán.
Hai người này cùng được một sư phụ dạy dỗ, cũng đều là thiên kiêu đứng đầu.
Quả nhiên, vì thánh chủ tiền nhiệm nhìn xa trông rộng nên mới chọn nhị đệ tử Trương Long Uyên kế nhiệm thánh vị.
So với Sở Long Hà, thánh chủ Thần Tiêu đương nhiệm quả là mạnh hơn về mọi mặt, không hổ là chủ nhân của sự phục hưng!
...
Thánh chủ Thần Tiêu đạp lên sấm sét rồi từ từ hạ xuống đất.
Trong phút chốc, một thảm lụa đỏ trải dài từ cầu thang vào tiểu thế giới Thần Tiêu đến trước núi Thánh Chủ.
Đỏ thắm trăm dặm hoa lá bay, hoa sen mỗi bước đón Dao Trì.
Lễ nghi chào đón trang trọng và lộng lẫy.
"Long Uyên đạo huynh có lòng rồi."
Giọng nói lạnh nhạt của thánh chủ Dao Trì truyền ra từ tiên quang mây tía, sau đó bà đặt chân lên thảm.
Mỗi bước đi của bà không cách nhau quá xa, vậy mà bà đã đi được hơn chục nghìn mét chỉ sau vài bước chân như thể sử dụng thần thông thu đất thành tấc vậy.
Một thiếu niên mặc giáp thánh màu vàng đứng trước cửa cung điện.
Hắn có mày kiếm mắt sáng, tóc dài xõa vai như tiên giáng trần nhưng vẫn mang vẻ oai hùng và phấn chấn của thiếu niên.
Đặc biệt là đôi con ngươi mơ hồ lộ vẻ bất cần đời khi ngó quanh nhưng lại như sâu sắc đến nhìn thấu mọi thứ của thiếu niên.
Dường như bên trong đó là một vùng biển tinh thần với dãy ngân hà mênh mông chìm nổi.
Siêu phàm, quả là quá siêu phàm!
Thánh chủ Dao Trì và chưởng môn các động cũng như cõi phục đều đã gặp vô số người, tuy nhiên bọn họ vẫn không khỏi ngạc nhiên trước dáng vẻ của vị thiếu niên này.
Không ngờ thế gian này lại có một mỹ nam tử sở hữu tài năng tuyệt vời và xuất trần thoát tục nhường ấy!
Thiếu niên thấy nhóm người thánh chủ Thần Tiêu xuất hiện bèn khom người: "Sư tôn, tiệc đón gió tẩy trần đã chuẩn bị tốt."
Thánh chủ Thần Tiêu khẽ gật đầu: "Thiên nhi đã làm thì bổn tọa yên tâm, mời các vị vào chỗ!"
Ông vừa nói hết câu thì Triều Thánh điện ở bên cạnh Thánh Chủ điện mở ra, sau đó là mùi thơm lạ lùng bay đến.
Mọi người vào điện ngồi xuống thì thấy mỗi bàn đều đặt những món quý, linh quả và rượu ngon tuyệt thế.
Đây là những đồ vật mà Thần Tiêu Thánh Địa cất kỹ, mỗi một trái linh quả trên bàn đều có thể bán giá trên trời nếu được đưa ra thị trường.
Rượu ngon trong bầu càng không tầm thường. Linh quả chứa sức mạnh sấm sét được cất vào hầm ủ mấy trăm năm mới ra được linh rượu sấm sét như thế, thậm chí nó còn có thể rèn luyện cơ thể.