Chương 396 Rảnh rỗi thì đến Dao Trì chơi nhiều một chút (2)
Đối với người tu tiên bình thường thì một ly rượu và một trái linh quả đã đủ để tẩy tủy, thậm chí là thăng cấp tư chất.
Các chưởng môn và trưởng lão lần lượt ngồi vào vị trí của mình.
Hậu bối của bọn họ cung kính đứng sau vì không có tư cách ngồi cùng một chỗ.
Tuy nhiên, điều khiến Thẩm Thiên thấy bất đắc dĩ là hắn lại bị thánh chủ Thần Tiêu kéo ngồi xuống cạnh thánh tọa.
Đúng vậy, những người cùng thế hệ khác đều đứng mà hắn lại ngồi!
Thánh chủ Dao Trì quan sát Thẩm Thiên, tiên quang mây tía quanh người khẽ gợn: "Vị thiếu niên này là thánh tử Thần Tiêu à?"
Tiên quang quanh người thánh chủ Thần Tiêu cũng hơi nhấp nhô: "Đúng là Thiên nhi, chuyện vạch trần âm mưu của Tà Linh giáo không thiếu công lao của hắn."
Thánh chủ Dao Trì đánh giá Thẩm Thiên qua lớp mây tía ngoài cơ thể: "Quả là anh hùng xuất thiếu niên, không chỉ khôi ngô không gì bằng mà còn có khí vận lớn nữa."
Tiên quang của thánh chủ Thần Tiêu lại tiếp tục dập dờn: "Thánh chủ Thu Nguyệt quá khen, nghe nói gần đây quý tông cũng tìm ra một truyền nhân nguyên linh thể của Tiên Thiên à? Thật là đáng mừng."
Thánh chủ Dao Trì liếc nhìn Thẩm Thiên rồi nói: "Căn cốt của Linh nhi không tệ, tiếc là cả trái tim đều hướng về phía lệnh đồ."
"Sợ là truyền nhân mà bổn tọa dốc lòng bồi dưỡng rồi cũng sẽ rơi vào lòng thiên kiêu của quý tông!"
"Thế cũng không sao, bởi tướng mạo khí phách của lệnh đồ thật sự làm người ta thích."
"Chỉ sợ là hoa rơi có ý, nước chảy vô tình."
"Tuyệt đối đừng học theo tên bạc tình nào đó."
Lời nói của thánh chủ Dao Trì khiến Thẩm Thiên, Tiêu Linh và Đan Vũ thiên tôn đồng loạt đỏ mặt.
Đương nhiên là Bích Liên thiên tôn không đỏ mặt, lão chỉ xoay đầu đi vì mất tự nhiên, đồng thời lấy cây côn sau lưng xuống thưởng thức.
Chuyện yêu đương và kết đạo lữ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chuyện lão đạo đi khắp năm vực.
Sau này lão đạo nhất định sẽ độ kiếp phi thăng, đến lúc đó...
Yêu xa thật sự không đáng tin cậy!
Thánh chủ Thần Tiêu nói: "Chuyện người trẻ thì hãy cứ để bọn chúng tự giải quyết đi!"
"Vân Hi và Thiên nhi cũng có hôn ước, bổn tọa không cưỡng ép hay thúc giục làm gì, mọi chuyện tùy duyên là được."
Thánh chủ Dao Trì nhìn sâu vào Thẩm Thiên: "Thánh chủ Long Uyên nói đúng, mọi chuyện tùy duyên là được."
"Thần Tiêu và Dao Trì vốn tiếp giáp nhau, nếu sau này thánh tử Thần Tiêu có hứng thú thì hãy đến Dao Trì làm khách thường xuyên hơn, không cần phải khách sáo."
"Dao Trì Thánh Địa chỉ tuyển nữ đệ tử, trong đó có không ít cô gái có tài năng tuyệt vời, thiên kiêu như thánh tử ắt sẽ được bọn họ chào đón nồng nhiệt."
Lời nói hời hợt của thánh chủ Dao Trì khiến đôi mắt những lão xung quanh lóe ánh sáng xanh lục.
Nên biết Dao Trì Thánh Địa là nơi được Đông Hoang công nhận là mỹ nữ nhiều như mây.
Có ai trong nhóm thiên kiêu ở Đông Hoang này không xem việc cầu hôn một tiên tử của Dao Trì Thánh Địa là vinh quang chứ?
Từ xưa đến nay, thiên kiêu được Dao Trì Thánh Địa phá lệ triệu kiến ít như lông phượng sừng lân, huống hồ là Dao Trì chủ động mời.
Thánh chủ Dao Trì coi trọng thánh tử Thần Tiêu quá!
Dựa vào cái gì chứ? Vì hắn đẹp trai sao?
Trong phút chốc, các thiên kiêu đứng sau lưng trưởng bối của mình đều ghen tị.
Một bên khác, Thẩm Thiên nhìn hai vị thánh chủ được bao phủ bởi tiên quang đang ngồi đối diện nhau, trong lòng thầm cảm giác như có tia lửa vô hình tóe ra vậy.
Sư tôn muốn mời những nhân vật lớn như chưởng môn, thánh chủ đến thì thôi đi, tại sao còn bắt bổn thánh tử tiếp khách nữa chứ?
Nơi này là chỗ các đại lão cao cấp ăn cơm, một Kim Thân kỳ gà mờ như bổn thánh tử không nên ngồi chứ!
Lỡ như bổn thánh tử nổi bật quá, bị người ta ghim rồi trách bổn thánh tử thì sao?
Dù sao đòn trước mặt dễ tránh, đòn sau lưng khó phòng, khiêm tốn mới là con đường dễ!
Sư tôn, tại sao ngài không cho đệ tử cẩu thả chứ?!
Thẩm Thiên cảm thấy ngồi cũng không được tự nhiên.
May mà giai đoạn khách sáo trong tiệc rượu không kéo dài bao lâu, thủ lĩnh các tiên môn lớn bắt đầu bàn bạc chuyện đứng đắn.
"Thật sự không dám giấu, lần này bổn tọa mượn danh "tháp Chiến Thần" để mời các vị đến đây nhưng thực tế thì không chỉ có mỗi tháp Chiến Thần."
Ánh sáng sấm sét quanh người thánh chủ Thần Tiêu Trương Long Uyên cuộn trào: "Quan trọng hơn là bổn tọa đã biết vị trí cụ thể của Thất Sát điện Tà Linh giáo."
"Nửa đêm mai chính là ngày Thiên Ma gặp Thất Sát ba nghìn năm mới có một lần, ngày này thích hợp cho giáo đồ tế luyện pháp khí Tà Linh."
"Bổn tọa hy vọng có thể tập hợp sức mạnh của mọi người để tập kích phá hủy Thất Sát điện trước khi Thiên Ma gặp Thất Sát."
"Nếu không, hàng loạt ma đầu trong Thất Sát điện sẽ phân chia nhau làm hại xung quanh để tế luyện bảo vật tà ma."
"Cho dù sức mạnh tổng thể của các tiên môn lớn hơn tà giáo thì cũng ngoài tầm tay với."
Mặc dù Trương Long Uyên nói một cách lạnh nhạt nhưng nội dung câu nói lại khiến tất cả tôn giả và thiên tôn trong điện chấn động.
Trước giờ Tà Linh giáo đều ẩn nấp rất sâu.
Bọn họ bị phát hiện một chỗ thì sẽ đổi chỗ khác nên rất khó mà truy đuổi.
Thông thường, phá hủy một hay hai cứ điểm nhỏ của Tà Linh giáo đã là thành công lớn rồi.
Không ngờ thánh chủ Thần Tiêu Trương Long Uyên lại tra rõ tung tích của một phân điện!
Nên biết, Tà Linh giáo có rất nhiều phân điện, ngay cả phân điện yếu nhất cũng đủ khả năng đối đầu với một động hay phúc địa bình thường.
Những phân điện mạnh nhất còn dám giở thủ đoạn với những thánh địa yếu, chẳng qua bản lĩnh lép vế chút thôi.
Nếu bọn họ có thể phá hủy một phân điện của Tà Linh giáo thì sẽ có thể chấn chỉnh sự oai phong của các tiên môn Đông Hoang.
Bên cạnh đó, số lượng cơ duyên, tạo hóa và bản lĩnh đã tích góp qua hàng chục nghìn năm trong phân điện cũng rất là khả quan, ngay cả thánh địa cũng phải dao động!