← Quay lại trang sách

Chương 411 Chúng Sinh Bình Đẳng, vạn quỷ vô cương (2)

Cái gọi là Phật và ma vốn cùng một thể, trí tuệ siêu phàm của Vô Sinh cũng khơi nguồn cho những quan niệm ma quỷ trong hắn ta.

Trẻ sơ sinh thì không nên nghĩ quá nhiều, mà Vô Sinh đã nhập ma trong quá trình vây quét Tà Linh.

Có lẽ là khát khao năng lực mới, hoặc là nhận được đáp án cho những hoang mang ở trong lòng mình từ Tà Linh tộc, cũng có lẽ...

Nói tóm lại, trong quá trình vây quét Tà Linh, Phật tử Vô Sinh phản bội là nguyên nhân dẫn đến Phật Môn máu chảy thành sông.

Tồn tại cấp bậc thánh tăng, tối thiểu ba vị đã bỏ mạng làm tổn hại nặng nề nguyên khí của Lôi m Thánh Địa.

Vô Sinh cũng chính thức gia nhập Tà Linh Giáo, trở thành một trong những pháp vương dưới một người trên vạn người ở Tà Linh Giáo.

Từ tám nghìn năm trước, Vô Sinh Pháp Vương đã là tuyệt thế thánh tăng ở Đông Hoang.

Thời kì tột đỉnh, thậm chí hắn ta đã giao chiến từ xa cùng Hoang Thạch đế quân.

Hiện tại năm tháng đã đi qua, không ai có thể đoán được tu vi hiện tại của hắn cao bao nhiêu.

Thông thường, một trong bốn pháp vương như Vô Sinh Pháp Vương đều tọa trấn trong tổng bộ Tà Linh Giáo.

Tại sao hắn ta lại xuất hiện một cách kỳ dị ở Thất Sát điện như vậy? Còn dừng chân trong phân điện nhỏ bé này? Hơn nữa, hắn ta còn triệu tập hai đại thánh giả Thất Sát và Phá Quân.

Lẽ nào Tà Linh Giáo lần này đã chuẩn bị kỹ càng rồi???

Suy nghĩ này quá điên cuồng, bây giờ hắc đạo đều ngông cuồng vậy sao?

Quân liên minh thánh giáo ta đều đã đến, các ngươi không nắm bắt thời gian để chạy trốn mà còn tham gia vây đánh?

Ngài không tuân theo kịch bản quá nha!

...

Vô Sinh pháp vương dường như rất hài lòng với phản ứng của mọi người trong tiên môn, hắn ta chậm rãi nhìn về phía Thẩm Thiên.

Lúc này Thẩm Thiên cũng đã thu hồi Lục Đạo Luân Hồi Bàn và Vua Bỉ Ngạn, nhưng chúng vẫn còn lưu lại hơi thở trên người hắn.

Đôi mắt của Vô Sinh pháp vương trở nên sâu sắc, nở nụ cười: "Bần tăng không có suy nghĩ gì với các vị, xin mọi người không nên hiểu lầm."

"Chỉ là bạn nhỏ này đã thẳng tay hái hoa bỉ ngạn mà bần tăng trồng khi bần tăng chưa cho phép, thật sự không có đạo lý, xin hãy trả lại cho bần tăng."

"Bần tăng đảm bảo nhất định sẽ không giày vò hay trả thù mọi người, cố gắng đưa các vị về miền cực lạc mà không trải qua bất kỳ sự đau đớn nào, được không?"

Nói hai câu đầu xong, trên người Vô Sinh pháp vương còn tản ra phật quang nhàn nhạt trông rất thân thiện.

Tuy nhiên sau khi nói ra bốn chữ "về miền cực lạc", phân nửa cơ thể ma quỷ bên phải của hắn ta đột nhiên bay cao.

Một ma văn phật chưởng to lớn bỗng nhiên hiện lên sau lưng Thẩm Thiên.

Giống y như đúc thứ tấn công Bích Liên thiên tôn.

Vô Sinh Pháp Vương phát động tấn công vô cùng nhanh chóng, khiến những người xung quanh hoàn toàn không thể phòng ngự.

Khi thiên tôn kịp phản ứng thì bàn tay của hắn ta hầu như đã khép lại, không cho Thẩm Thiên có một tia cơ hội thoát thân.

Ngay tại thời điểm này, một đạo lôi quang bắn tán loạn trong hư không, có giọng nói lạnh nhạt chậm rãi vang lên.

"Tiền bối Vô Sinh không nên ức hiếp đệ tử bổn tọa như vậy!"

Lúc giọng nói ấy vang lên thì đạo lôi quang kia đột nhiên hóa thành kiếm quang rực rỡ và cắt đứt phật chưởng to lớn.

Một bóng người toàn thân bị Lôi Đình Tiên Quang bao phủ xuất hiện trước mặt mọi người, không phải thánh chủ Thần Tiêu thì có thể là ai nữa?

Mà bên cạnh thánh chủ Thần Tiêu còn có một người phụ nữ xinh đẹp cả cơ thể được Vân Hà Tiên Quang bao phủ, chính là đại thánh chủ Dao Trì Thánh Địa Diêu Thu Nguyệt.

Thánh Chủ Thần Tiêu mới vừa rồi lấy lôi đình chém phật chưởng của Vô Sinh Pháp Vương, hiển nhiên lúc này ông đã chuẩn bị sẵn sàng trận địa chờ quân địch.

Rốt cuộc không có thánh giả nào biết rõ rốt cuộc người trước mắt này mạnh đến chừng nào hơn ông!

Sự xuất hiện của hai vị thánh chủ đã khiến các vị thiên tôn bớt lo lắng đi vài phần.

Trên mặt Vô Sinh Pháp Vương vẫn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thế hệ mới sớm thay thế cũ!"

"Nghe danh thánh chủ Thần Tiêu Trương Long Uyên có tài năng vĩ đại đã lâu, thành công dẫn dắt Thần Tiêu Thánh Địa từ trạng thái suy thoái đến lớn mạnh một lần nữa, quả nhiên hôm nay vừa nhìn qua đã thấy phi phàm."

Hai vị lẩn trốn trong bóng tối lâu như vậy mà lại để lộ danh tính vì người bạn nhỏ này, xem ra trong lòng các người đều rất xem trọng hắn."

Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài thân thánh chủ Thần Tiêu nhẹ nhàng dao động, ông hờ hửng nói: "Thiên nhi là đệ tử của bổn tọa, đương nhiên quan trọng trong mắt bổn tọa."

"Tiền bối ỷ lớn hiếp nhỏ ra tay với đệ tử bổn tọa, hôm nay không tính thì không được!"

Nói xong, Thánh Điển Kim Sắc đột nhiên xuất hiện trong tay thánh chủ Thần Tiêu.

Vô số lôi phù huyền diệu bắn ra từ trong Thánh Điển, trong nháy mắt đã bao lấy Vô Sinh PhápVương bên trong, kéo thiên địa lôi đình bắn phá theo.

Nhưng trên mặt Vô Sinh pháp vương không có chút nào sợ hãi, chỉ có nụ cười nhàn nhạt, tựa như Phật đang cười tươi.

"Thế giới tuyệt vời vậy mà đạo hữu lại nóng nảy thế? Không tốt, không tốt chút nào."

Thiên địa lôi đình bắn vào trên người Vô Sinh Pháp Vương không chút trở ngại nhưng cũng không gây thương tổn gì đến hắn ta.

Cả người Vô Sinh Pháp Vương dường như hóa thành giấc mơ hão huyền, nghiền nát dưới sự tấn công lôi đình và biến mất vào hư không trước mặt mọi người.

"Chạy? Chạy trốn rồi ư?"

Vô Sinh Pháp Vương biến mất làm Bích Sắc Thần Diễm của Bích Liên thiên tôn tăng mạnh, trốn thoát khỏi bàn tay phật.

Lão cầm trong tay thần côn vàng tức giận giơ lên: "Sư đệ, không phải đã sớm thấy sư huynh ta bị bắt sao? Vì sao không ra tay cứu ta?"

Thánh chủ Thần Tiêu lạnh nhạt nói: "Bổn tọa cũng chỉ vừa đến đây còn chưa kịp ra tay, sư huynh không nên hiểu lầm."

Ta không phải, ta chưa hề, đừng nói càn!