Chương 410 Chúng Sinh Bình Đẳng, vạn quỷ vô cương (1)
Tham Lang Phệ Thiên!"
Thánh giả Tham Lang phóng ra khí đen nồng nặc, hóa thành một con sói lớn cao hàng nghìn mét đánh về phía Bích Liên thiên tôn.
Song, thần côn vàng trong tay Bích Liên thiên tôn lập tức dài ra mấy chục nghìn mét, càn quét sạch sẽ sói lớn hóa hình từ khí đen kia.
Thánh giả Tham Lang vừa đánh vừa lùi, hy vọng có thể hợp lực với hai vị thánh giả Thất Sát và Phá Quân cùng tấn công và tiêu diệt Bích Liên thiên tôn.
Tiếc là Bích Liên thiên tôn không chỉ có một mình.
Khi tràng vực Sát Phá Lang nghiền nát, ngày càng có nhiều bóng dáng xuất hiện trong U Minh Hoàng Tuyền Vực.
Chín vị thiên tôn lần lượt chạy đến, một trăm lẻ tám vị tôn giả cũng đã kếp hợp thành đội quân hiếu chiến, ngưng tụ ra hơn mười Pháp Tướng mạnh mẽ.
Những chiến trận Pháp Tướng này có thể giúp cho tôn giả cấp Nguyên Anh ngưng tụ sức mạnh đến trình độ ngang bằng thiên tôn, thuộc nòng cốt truyền thừa của tiên môn.
Nếu như có đủ thành viên bố trí trận địa thì nó thậm chí có khả năng chống lại thiên tôn tột đỉnh và bán thánh trong thời gian ngắn!
Lúc này, phần lớn tiên môn đều nhận được tin thánh chủ nên chạy đến, xem như đã hoàn thành vòng bao vây.
Một đội quân khổng lồ như vậy, còn có Xích Liên thiên tôn và Đan Vũ thiên tôn đã đủ áp chế thánh giả Thất Sát và thánh giả Phá Quân.
"Đáng hận, cái này gọi là danh môn chính phái sao? Có bản lĩnh thì đấu một chọi một với bản thánh đi!"
Thánh giả Thất Sát bị năm vị thiên tôn và năm mươi bốn vị tôn giả bao vây tấn công, thánh giả Phá Quân mạnh hơn nên bị sáu vị thiên tôn và năm mươi bốn vị tôn giả tấn công.
Tất cả đòn tấn công của hai người đều bị liên minh đối phương đánh tan như đánh vào bông, điều đó làm bọn họ cảm thấy vô cùng oan ức.
Đương nhiên người oan ức nhất là thánh giả Tham Lang.
Dù sao Thất Sát và Phá Quân đều chỉ bị thiên tôn bao vây, đến gã thì bị thiên tôn hành hung.
Đường đường là thánh giả mà mặt mũi lại bị ném đi mất hút rồi!
"Định Hải Như Ý Côn – Đả Cẩu Bổng!"
Thần côn vàng huơ ra vô số bóng côn, thẳng tay đánh bay thánh giả Tham Lang ra xa nghìn trượng rồi rơi mạnh xuống mặt đất.
Sắc mặt gã tái nhợt, khó coi như vừa ăn thịt ba ba: "Đáng ghét, thằng nhóc nhỏ dám lừa gạt ta như thế, hôm nay bản thánh nhất định phải bằm ngươi ra thành trăm mảnh!"
Bích Liên thiên tôn gác thần côn vàng trên vai, nhếch miệng cười nói: "Lão đạo đang đứng trước mặt ngươi, nào tới đánh ta đi!"
Dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo thiếu đòn.
Đột nhiên, sắc mặt Bích Liên thiên tôn thay đổi, thân thể lui mạnh về sau.
Nhưng đã quá muộn, một bàn tay to lớn hiện ra trong hư không kẹp chặt Bích Liên thiên tôn trong lòng bàn tay.
Bàn tay này to chừng vài chục mét và tỏa ra kim quang rực rỡ, trong lòng bàn tay có một ấn chữ Phật "*" giống ấn chưởng bình thường của Phật thật.
Nhưng điều kỳ lạ là mặt ngoài Phật chưởng này được chú văn màu đen che phủ dày đặc và tản ra hơi thở quỷ dị.
Làm cho cả bàn tay thêm vài phần tà ác mâu thuẫn tràn đầy như Phật, như ma và như quỷ.
"Thánh quân cấp cao thủ vậy mà đánh lén lão đạo? Đi ra, thả ta ra!"
Bích Liên thiên tôn giãy giụa không ngừng, thần côn vàng trong tay đột phá thần lực trùng kích mạnh mẽ.
Đáng tiếc là lần thứ ba chuyển thành thánh thật, lần thứ năm mới là thánh quân, chủ nhân của chưởng ấn này có tu vi bí hiểm và vô cùng không tầm thường.
Bích Liên thiên tôn rất khó thoát thân trong thời gian ngắn.
Chẳng biết lúc nào mà hư không vang lên tiếng tụng kinh kỳ dị, nhiều đóa hoa sen màu vàng hiện lên, chẳng qua trên mỗi đóa hoa sen đều khắc ma văn màu đen.
Một bóng dáng giẫm lên hoa sen bước ra khỏi hư không.
Nửa cơ thể bên trái hắn ta mặc chiếc áo tăng bào màu xanh nhạt, giống như thánh tăng cõi trần gian.
Áo giáp màu đen hung ác mặc bên nửa cơ thể phải như một tên Tu La hiếu chiến khát máu trong địa ngục.
Tuy trang phục này mâu thuẫn và hài hước nhưng hơi thở đáng sợ tản ra từ trên người hắn ta lại làm mọi người không thể cười nổi.
Chắc chắn đây là một đại ma tôn tuyệt thế!
"Bần tăng Vô Sinh, gặp gỡ các vị đạo hữu."
Vô Sinh Pháp Vương đeo một chuỗi hạt Phật bên tay trái, khom người chắp tay hành lễ.
Nhìn hắn ta rất khiêm tốn, thậm chí có thể nói là lịch sự lễ độ, nho nhã hiền lành.
Nhưng khi danh hiệu "Vô Sinh" xuất hiện, mọi người trong U Minh Hoàng Tuyền Vực đột nhiên thay đổi vẻ mặt.
Vì cái tên này thật sự quá nổi tiếng.
Vô Sinh Pháp Vương là một trong tứ đại pháp vương của Tà Linh Giáo, xuất thân từ Lôi m Thánh Địa.
Hắn ta là thiên kiêu cùng thời với Hoang Thạch đế quân, nổi danh vào tám nghìn năm trước và là vị thiên kiêu vô thượng của Phật môn.
Có người nói rằng khi hắn ta được sinh ra, ánh sáng Phật chiếu rọi khắp nơi, tượng Phật vàng thờ cúng trong nhà hắn ta phát ra tiếng Phạn giống như Phật thật đầu thai.
Chính bởi vì dị tượng trời sinh này nên từ nhỏ hắn ta đã gia nhập Phật môn, còn được chọn thẳng làm Phật tử của Lôi m Thánh Địa.
Thiên phú tu luyện của Vô Sinh hoàn toàn do bẩm sinh có được.
Chỉ cần là công pháp và thần thông của Phật Môn thì hắn ta đều học tập thuận lợi, sau đó tu luyện thông thạo thậm chí có thể thay cũ thành mới.
Nếu bàn về thiền, Phật pháp, thần thông và tràng vực thì Vô Sinh rất nhanh đều lĩnh ngộ đến cảnh giới vô cùng cao, thậm chí vượt qua cả Phật chủ.
Nhưng cũng chính bởi vì thiên phú quá cao, quá sức xuất sắc, tu vi tăng lên quá nhanh nên hắn ta đã phạm phải cấm kỵ.
Hắn ta bắt đầu nghi ngờ sự chân thật của Phật Môn, nghi ngờ Thánh Địa dùng thủ đoạn lừa gạt tín đồ.
Thậm chí hắn ta còn đặt câu hỏi liệu Phật Đà Môn có thật sự từ bi hay không?