← Quay lại trang sách

Chương 646 Trong Đế mộ, đến thánh giả cũng không phải là đối thủ

Thần Tiêu thánh chủ xoay người lại, Lôi Đình Tiên Quang trên người khẽ nhấp nhô. Lúc này, ông cũng đi vào trong cánh cửa hư không một cách dứt khoát.

Thân là thánh chủ, ông chỉ nhắc nhở Thẩm Thiên chứ không quá lo âu hay là che chở cho hắn.

Bởi vì Thần Tiêu thánh chủ cảm thấy đứa con số mệnh đóng vai chính không cần ông che chở mãi như vậy.

Chim ưng cần trải qua mưa to gió lớn mới có thể sánh ngang với bầu trời.

Hơn nữa, còn ai dưới cấp thánh có thể đe dọa được Thiên nhi chứ?

...

"Các vị nắm tay nhau, đừng để lạc bầy."

Thẩm Thiên và các thiên kiêu tắm rửa thay áo, sau đó chuẩn bị những thứ cần thiết trước khi xuống mộ rồi cùng đi vào cánh cửa hư không.

Cánh cửa hư không này màu đỏ, người bên ngoài có thể nhìn thấy một đám lửa nóng rực đang cháy hừng hực bên trong thông qua nó.

Một tòa cung điện khổng lồ trông xa hoa không gì sánh bằng đang tọa lạc ở ngay trung tâm ngọn lửa.

Tòa cung điện này gần như chiếm trọn cả tiểu thế giới, nhìn thoáng qua thì chiều ngang cũng phải đến nghìn dặm là ít.

Đây mà là nghĩa trang à!

Mấy đế đô trong một số quốc gia của con người còn chưa lớn đến thế đâu!

Thẩm Thiên thầm thấy ngạc nhiên và khiếp sợ, sau đó không khỏi chấn động trước hầm mộ hào nhoáng của Kim Ô Đại Đế.

Cánh cửa hư không đã gần ngay trước mắt. Thẩm Thiên vươn hai tay nắm lấy Trương Vân Hi và Linh Lung Đế Cơ rồi cùng tiến đến chỗ cánh cửa hư không.

Những người khác cũng vội vã đuổi theo bước chân của Thẩm Thiên, đặc biệt là mấy vị công chúa đều lộ vẻ nuối tiếc và hối hận, hơn nữa thầm nghĩ nếu biết trước thì bọn họ đã đến gần Thẩm Thiên hơn một chút rồi.

Như vậy thì biết đâu người được Thần Tiêu thánh chủ nắm lấy sẽ là bổn công chúa!

Vút!

Sau khi mọi người tiến vào trong cánh cửa hư không thì hư không trước mắt phát sinh thay đổi lạ lùng, cuối cùng mọi người đồng loạt biến mất ngay tại chỗ.

Lúc tình cảnh trước mắt lại trở nên rõ ràng, mọi người trông thấy một lối đi rộng lớn và nóng bỏng.

Lối đi này được tạo ra từ khoáng thạch đỏ đặc biệt, hơn nữa bề mặt của nó còn được khắc những trận pháp và thần văn vô cùng huyền diệu, bên trong cũng ẩn chứa sức mạnh không thể phá vỡ.

"Đây ắt là lối đi vào Đế mộ của Kim Ô Đại Đế."

Triệu Hạo khẽ nhắm mắt cảm nhận, Nam Minh Ly Hỏa trong cơ thể hắn ta lập tức trở nên chói lòa.

Dị tượng Kim Ô hào hùng chậm rãi hiện lên sau lưng hắn ta và phát ra uy áp to lớn vô song và nóng cháy.

Đúng vậy, ban nãy Triệu Hạo đã học được không ít ý nghĩa của Đế kinh trong lúc lĩnh ngộ đế bia truyền đạo.

Tuy rằng thu hoạch của hắn ta thua xa Thẩm Thiên nhưng cũng có thể khẳng định là gặt hái không nhỏ.

Dù sao "Kiền Dương kiếm kinh" mà Triệu Hạo tu luyện chủ yếu vốn là bản sửa chữa từ tàn quyển của "Thái Dương Đế kinh". Việc gặp được Thái Dương Đế kinh trong hôm nay đã tính là thu hoạch cực lớn với hắn ta rồi.

Lúc này, Triệu Hạo đang lặng lẽ vận chuyển "Thái Dương Đế kinh", đồng thời cảm giác hỏa linh khí có mặt ở khắp nơi đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Trong không gian đặc biệt này, sức mạnh của Triệu Hạo đã tăng gấp mấy lần!

Phát hiện này khiến Triệu Hạo vô cùng kích động.

Đương nhiên Thẩm Thiên cũng phát hiện chuyện đó.

Sức mạnh dị hỏa trong cơ thể hắn mạnh hơn hẳn và Nam Minh Ly Hỏa bổn nguyên cũng không ít hơn Triệu Hạo, huống chi hắn đã cắn nuốt hàng loạt Nghiệp Hỏa Hồng Liên trong căn cứ của Tà Linh giáo tại cổ quốc vô lượng.

Quan trọng nhất là hắn đã dung hợp Nam Minh Ly Hỏa và Nghiệp Hỏa Hồng Liên sau khi Thái Dương Chân Hỏa bổn nguyên bên trong đế bia truyền đạo tràn vào cơ thể mình.

Lúc này, uy năng của dị hỏa mới ra đời trong người Thẩm Thiên khủng bố đến mức có thể nghiền ép Nam Minh Ly Hỏa bình thường.

Hơn nữa, sự hiểu biết và lĩnh ngộ "Thái Dương Đế kinh" của Thẩm Thiên đã đạt mức độ không tưởng. Sợ rằng không ai có khả năng điều khiển và khống chế sức mạnh lửa trong hư không này mạnh hơn Thẩm Thiên.

Trong Đế mộ của Kim Ô Đại Đế, đến thánh giả giáng xuống cũng chưa chắc là đối thủ của Thẩm Thiên.

"Đây cũng là một nơi tốt!"

Thẩm Thiên khẽ nhếch môi, áo choàng hư vô sau lưng tung bay theo gió.

Hai thanh kiếm thánh màu tím và màu xanh bắn ra ngoài và bay vòng quanh người Thẩm Thiên với ánh kiếm ngút trời.

Một thánh khí Huyền Quang Kính màu tím nhạt trôi lơ lửng trên đỉnh đầu Thẩm Thiên và tỏa ra vầng sáng cùng màu.

Vầng sáng ấy là Thái Ất Huyền Thanh thần quang, một trong những bí bảo mạnh nhất Tử Phủ Thánh Địa có khả năng tấn công và phòng thủ cực kỳ siêu phàm.

Nó gần như có thể khiến người mang trở nên bất bại bẩm sinh, quả thật là vật báu tuyệt vời.

Chẳng những thế, Long Uyên Thánh Giáp trên người Thẩm Thiên cũng đã chuyển sang trạng thái vũ trang phòng ngự mạnh nhất, từ mũ giáp đến mũi giày đều lấp lánh ánh vàng rất oai phong.

Nên nói thế nào đây?

Nói chung là gần như mỗi một trang bị trên người Thẩm Thiên đều đạt tối thiểu là cấp thánh khí.

Ngay cả "đứa con số mệnh" cũ như Tề Thiếu Huyền cũng hâm mộ đến ngứa răng trước bộ trang bị của Thẩm Thiên.

"Từ trên xuống dưới đều là trang bị cấp thánh khí, hơn nữa còn có nhiều thiên địa kỳ vật, Thần Tiêu thánh tử đúng là một kho tàng biết đi mà!"

Linh Lung Đế Cơ ngơ ngác nhìn Thẩm Thiên đang mở đường ở phía trước, thoáng chốc cảm thấy tam quan của mình đang được tái xây dựng.

Thẳng thắn mà nói, nàng ta vẫn luôn giữ thái độ "người thành phố gặp nông dân" với thiên kiêu Đông Hoang.

Vậy mà bây giờ nàng ta đã bị mù mắt trước sự "hào nhoáng" chói lóa của Thẩm Thiên.

Khó trách phụ hoàng luôn bảo bổn công chúa giữ quan hệ tốt với Thẩm Thiên, dù có phải dùng đến nhan sắc cũng đáng.

Xem ra hắn thật sự không giống người tầm thường, tiền đồ khôn lường!

Vì tương lai bước lên con đường thành tiên, bổn công chúa... bất chấp tất cả!!!