← Quay lại trang sách

Chương 647 Tử Thanh song kiếm bước đầu trổ tài

Các vị, Đế mộ này đầy rẫy nguy hiểm, mọi người nhất định phải cẩn thận."

Thần quang từ Huyền Quang Kính trên đầu Thẩm Thiên bao trùm tất cả những thiên kiêu đi cùng vào. Kế đó, mọi người tiếp tục thăm dò sâu vào trong hang động một cách cẩn thận.

Điều đáng nhắc đến là Thẩm Thiên còn thường xuyên nhìn lên đầu những người xung quanh như thể bên trên đó có bản đồ chỉ đường vậy.

Chẳng mấy chốc, mọi người đi theo Thẩm Thiên đến một con đường nhiều ngã rẽ.

Hiển nhiên mọi người đã dần tiếp cận nơi sâu trong Đế mộ của Kim Ô Đại Đế, nhiệt độ trong này cũng đã tăng lên thấy rõ.

Quan trọng hơn, con đường này không nối thẳng đến cuối như trước mà chia thành chín ngã rẽ ngay trước mặt bọn Thẩm Thiên.

Linh Lung Đế Cơ hơi chăm chú quan sát thần văn trên vách đá một lát, sau đó sắc mặt dần trở nên nặng nề: "Hình như Đế mộ của Kim Ô Đại Đế có bố trí Cửu Khúc Liên Hoàn Trận."

Cửu Khúc Liên Hoàn Trận là một trận pháp cực kỳ huyền diệu có khả năng vây nhốt những người mạo hiểm xông vào trận.

Như vậy, người mạo hiểm cần vượt qua thử thách của người bố trí thì mới có thể thoát khỏi trận pháp, bằng không sẽ bị giam cầm vĩnh viễn.

"Sư đệ, đệ thấy chúng ta nên đi hướng nào?"

Trương Vân Hi thử hỏi Thẩm Thiên: "Đệ cứ nói, ta nghe lời đệ."

Tề Thiếu Huyền và Vương Thần Hư nhìn nhau rồi cũng nói với Thẩm Thiên: "Thẩm huynh nhiều khí vận, chúng ta nhất định có thể ra ngoài nếu theo huynh."

Thật ra bọn họ đang suy nghĩ một câu trong lòng nhưng không nói ra miệng, đó là Thẩm huynh đâu chỉ giúp bọn họ ra ngoài bình an, có lẽ đến cơ duyên cũng không thiếu được kia kìa!

Thẩm Thiên mỉm cười nói: "Thẩm mỗ cũng có nghiên cứu một chút về trận pháp, trận pháp trong Đế mộ này không có sát ý mà giống một trận pháp vây nhốt hơn."

"Hơn nữa, chắc hẳn Đại Đế sẽ không chấp nhặt những hậu bối như chúng ta, Thẩm mỗ cảm thấy phần lớn ngã rẽ trước mắt đều là thử thách, có lẽ còn có phần thưởng nữa."

Phần thưởng?

Phần thưởng mà Đại Đế để lại ư?!!

Lời nói của Thẩm Thiên làm mọi người mắt sáng ngời.

Không thể không nói, nếu như bên trong Đế mộ này thật sự có thử thách và phần thưởng mà Kim Ô Đại Đế để lại thì đến thánh giả cũng phải động lòng.

Dù sao người đó cũng là Đại Đế, truyền thừa nòng cốt và đế khí của ông đều đã được định sẵn là thuộc về Thẩm Thiên nên bọn họ không hy vọng gì với nó.

Bọn họ chỉ cần ké một, hai món linh đan diệu dược hoặc là kỳ trân dị bảo cũng đã là lời lắm rồi!

...

Thẩm Thiên liếc nhìn đầu Tề Thiếu Huyền rồi xoay người đi về phía ngã rẽ thứ ba.

Những người khác thấy vậy bèn vội vàng đi theo sau hắn như sợ mình sẽ bỏ lỡ cơ duyên kinh thiên động địa vậy.

Mọi người men theo ngã rẽ thứ ba vào càng sâu thì nhiệt độ càng tăng. Cùng lúc đó, thần văn trên vách tường cũng mơ hồ tạo thành những hình Kim Ô.

Ầm!

Đột nhiên, thần văn Kim Ô trên vách tường bắn ra khỏi tường như sống lại.

Trong phút chốc, thần văn hóa thành một con thần điểu được bao bọc bởi ngọn lửa màu vàng kim rồi lao về phía bọn Thẩm Thiên, mỗi lần vỗ cánh là mỗi lần Kim Ô Thần Hỏa cháy rực.

Uy lực và sức sát thương của thần hỏa ở bên trong lối đi gần như kín không kẽ hở này tăng không chỉ gấp đôi, phải là tăng gấp bội phần mới đúng.

Ngay cả việc né tránh thần hỏa trước mắt cũng đã rất trắc trở rồi, bởi cả lối đi đều là lửa nên muốn tránh cũng không được.

"Quả nhiên trận pháp này có vấn đề, không ngờ nó có thể thu nạp tất cả năng lượng thuộc tính hỏa trên đảo Doanh Châu để tấn công người xâm lăng."

Đôi mắt Tề Thiếu Huyền rực sáng, Tử Phủ Thiên Nhãn lập tức thấy rõ quỹ đạo bay của Xích Diễm Thần Điểu, sau đó Phương Thiên Long Kích trong tay y chợt bắn ra ngoài.

Grào!

Long Kích biến thành một con rồng tím rồi đánh con Xích Diễm Thần Điểu đang xông tới thành bột mịn, cuối cùng đâm sâu xuống mặt đất.

Trong chớp mắt, năng lượng mênh mông trào dâng làm áo choàng của bộ chiến giáp trên người Tề Thiếu Huyền bay phất phới, thoạt nhìn cũng có phong thái của một Chiến Thần thiếu niên.

Nên biết, khả năng tấn công của thần điểu vừa rồi đã đạt mức đỉnh điểm của cấp tôn giả và gần như chạm đến cấp thiên tôn.

Nhưng mà một kích của Tề Thiếu Huyền đã đâm xuyên qua thần điểu dễ như trở bàn tay.

Mặc dù năng lực phòng ngự của thần điểu không bằng sức tấn công, nhưng bộ phận "Thái Dương Đế kinh" mà Tề Thiếu Huyền tu hành cũng là nguyên nhân giúp Tề Thiếu Huyền nhìn thấu con đường vận công cũng như sơ hở của thần điểu. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng sức mạnh tuyệt đối chính là nhân tố quan trọng nhất trong đó.

"Ha hả, một con chim quèn không xứng làm địch thủ của Tề mỗ!"

Tề Thiếu Huyền khẽ nắm tay phải để thu hồi Long Kích, sau đó liếc nhìn Thẩm Thiên một cách lén lút.

Y vừa thấy ánh mắt lộ vẻ thưởng thức mơ hồ của đối phương bèn đắc ý.

Sau đó, y đi lên trước nhất và hừ một tiếng: "Các vị yên tâm, Tề mỗ ở đây thì không có gì ngoài ý muốn đâu!"

Tề Thiếu Huyền vừa dứt câu thì những đường vân khác trên vách đá hai bên đường lại sáng lên.

Ban đầu những đường vân này vốn có màu đỏ nhạt, chỉ một bộ phận năng lượng hội tụ thành Kim Ô Thần Hỏa, còn bây giờ chúng đã bắt đầu sống lại toàn diện.

Bỗng nhiên, một con Kim Ô Thần Điểu màu vàng ròng bắn ra khỏi vách đá rồi giương cánh bay vọt về phía bọn Thẩm Thiên. Nó gần như phá hỏng tất cả đường lui của bọn họ.

Hơn nữa, mỗi một con Kim Ô Thần Điểu đều tỏa ra hơi thở không thua kém con ban đầu, thậm chí là mạnh hơn.

Ba con Kim Ô Thần Điểu bay đầu đều cao khoảng chục mét, chúng trông không hề giống như được ngưng tụ từ ngọn lửa mà thật sự là Kim Ô Thần Điểu cổ xưa.