← Quay lại trang sách

Chương 648 Quế công công: Thứ kia sắp mọc ra rồi ư? (1)

Sức mạnh của mỗi một con thần điểu đều có thể sánh ngang với thiên tôn chân chính!

Réc!

Kim Ô Thần Điểu được ngưng tụ từ năng lượng lửa nên vốn không có linh hồn mà chỉ mang khả năng tấn công nguyên thủy nhất, vì vậy chúng sẽ tấn công tất cả những kẻ xâm lăng trước mắt mình.

Hiển nhiên Tề Thiếu Huyền đứng trước nhất chính là mục tiêu tấn công đầu tiên của Kim Ô Thần Điểu, do vậy...

Vị thiên kiêu đệ nhất thiên hạ bị đánh ngu người, thoáng chốc đã bị bao vây trong lửa.

"Nghiệt súc, các ngươi tưởng mình tập hợp lại là Tề mỗ ta đây sợ chắc?"

"Ba mươi ba tầng sơn hà mây tía, ngưng!"

"Kim Ô Thần Hỏa chết tiệt này đốt được cả sơn hà mây tía của Tề mỗ sao?"

"Thẩm huynh, cứu ta!"

Mây tía dày đặc và thần hỏa cuộn trào mãnh liệt khắp lối đi, thỉnh thoảng người bên ngoài còn ngửi thấy mùi thịt nướng trong biển lửa vô cùng tận đó.

Ầm!

Một lúc lâu sau, một bóng dáng đen thùi lao ra khỏi bầy Kim Ô Thần Hỏa.

Gương mặt nhỏ nhắn kia đen nhẻm.

Cũng nhờ cây Phương Thiên Long Kích có tạo hình đặc biệt, bằng không Thẩm Thiên đã không nhận ra bóng người đó chính là Tề Thiếu Huyền.

Lúc này, hai mắt của Tề Thiếu Huyền đang đỏ bừng vì khói và không ngừng chảy nước mắt.

Vương Thần Hư thấy thế thì cái miệng trên gương mặt đầy nếp nhăn nhoẻn cười: "Tề huynh, huynh bị đám súc sinh kia đánh khóc à?"

Tề Thiếu Huyền giật giật khóe miệng như điên: "Cái quái gì mà bị đánh khóc? Tề mỗ bị sặc khói, sặc khói đó!"

Thẩm Thiên dở khóc dở cười: "Đừng phá nữa, trước tiên hãy giải quyết đám Kim Ô này đã!"

Dứt lời, Thẩm Thiên bấm kiếm quyết.

Trong phút chốc, Tử Thanh hóa thành một luồng sáng tím và một luồng sáng xanh rồi bắn thẳng về phía bầy Kim Ô.

Réc!

Mỗi lần tiếng chim kêu thảm thiết vang lên là mỗi lần một con Xích Diễm Kim Ô rơi xuống, sau đó hóa thành năng lượng lửa mạnh mẽ và tan vào hư không.

Ngay cả ba con Xích Diễm Kim Ô có sức mạnh ngang bằng thiên tôn kia cũng không thể chống đỡ quá vài giây trước Tử Thanh song kiếm của Thẩm Thiên.

Giờ phút này, Thẩm Thiên tựa như một vị kiếm tiên vậy!

Réc!

Lần lượt từng con Xích Diễm Kim Ô ngã xuống dưới Tử Thanh song kiếm và hóa thành những đốm lửa.

Có điều, bọn chúng không tan biến đi mà biến thành năng lượng tinh khiết nhất rồi quay về vách đá, sau đó thần văn tối tăm lại sáng lên lần nữa.

Thần văn chuyển động và hình thành thêm Xích Diễm Kim Ô, hơn nữa bọn chúng lại tiếp tục tấn công nhóm Thẩm Thiên.

"Những con Xích Diễm Thần Điểu này là một thể với trận pháp thần văn trên vách đá, nếu không thể phá hủy pháp trận thì Xích Diễm Kim Ô sẽ bất tử!"

Thiên Nhãn nơi giữa mày của Tề Thiếu Huyền bắn ra những luồng thần quang màu tím, y đang quan sát vách đá hòng tìm ra sơ hở.

Nhưng y đành phải thất vọng vì tu vi của tồn tại đã bố trí trận pháp này rất là khôn lường, hay nói đúng hơn thì tồn tại đó hoàn toàn là đại năng đã đạt đến đỉnh cao.

Tuy rằng Tề Thiếu Huyền có tư chất Đại Đế nhưng chung quy vẫn còn rất trẻ để có thể khám phá ra trận pháp này.

Trương Vân Hi vẫn im lặng đứng kề vai chiến đấu cùng Thẩm Thiên, dù cho nàng chỉ có thể chém ra mấy đường kiếm nhưng chia sẻ được chút áp lực với hắn cũng tốt rồi.

Bọn Linh Lung Đế Cơ, Khổng Mộng và Côn Ngọc cũng lần lượt ra tay, hơn nữa lặng lẽ kề sát bên Thẩm Thiên.

Trong phút chốc, mọi người cùng hợp tác ngăn chặn tất cả Xích Diễm Kim Ô nên không đến nỗi bị phá vỡ phòng tuyến.

Tuy nhiên, nếu bọn Thẩm Thiên không thể tìm ra cách phá giải trận pháp này thì pháp lực trong cơ thể bọn họ sẽ tiêu hao mãi như vậy. Ngược lại, bọn Kim Ô gần như bất tử bất diệt vì có pháp trận nên sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ khiến bọn Thẩm Thiên cạn kiệt sức lực.

Vương Thần Hư trốn sau lưng mọi người, lát thì bò trên mặt đất như rùa, lát thì đứng lên ra chiêu lưỡi dao hư không.

Trên người hắn ta có mùi hôi nhè nhẹ, đó là hơi thở từ năm tướng suy của người trời (*).

(*) Năm tướng suy của người trời: ý chỉ người gần đất xa trời.

Hiện giờ hắn ta chỉ còn cách vừa dùng vừa bù tuổi thọ thôi.

"Nếu biết trước thì lúc trước mình đã không đánh hăng quá rồi, lẽ ra mình nên dự trữ một chút tuổi thọ."

Vương Thần Hư giật giật khóe miệng: "Thẩm huynh, cứ tiếp tục như vậy là không được! Chúng ta phải phá tan vòng vây của đám nghiệt súc này, bằng không chúng ta sẽ không thể kết thúc chuyện này."

Thẩm Thiên cười nói: "Cũng không đến mức phiền phức vậy đâu, đám Xích Diễm Kim Ô này trông hung hăng độc ác nhưng cũng là một món ngon đó."

Món ngon?

Lời nói của Thẩm Thiên làm tất cả mọi người trở nên ngơ ngác.

Ngài gọi thứ này là món ngon ư?

Không sợ nhiệt miệng hả?

Thẩm Thiên khẽ nhếch môi, không giải thích mà lại bắn Tử Thanh song kiếm trong tay ra ngoài và đâm xuyên qua một con Xích Diễm Kim Ô.

Giây sau đó, Tử Thanh song kiếm đưa Xích Diễm Kim Ô đến trước mặt Thẩm Thiên và phá tan nó thành năng lượng thuộc tính hỏa.

Có điều, lần này Thẩm Thiên không cho thần văn thu hồi số năng lượng thuộc tính hỏa ấy đi mà bắt đầu vận chuyển "Thái Dương Đế kinh" luôn.

Bỗng chốc, mười mặt trời đỏ hùng vĩ mọc lên sau lưng hắn và cắn nuốt tất cả năng lượng thuộc tính hỏa.

Số năng lượng khổng lồ ấy bị Thẩm Thiên luyện hóa và hấp thu, hơi thở trên người Thẩm Thiên cũng mạnh hơn một chút.

Đương nhiên đó chỉ là một chút mà thôi, bởi gần như không thể phát hiện ra sự tăng trưởng này.

Sau khi cắn nuốt toàn bộ năng lượng thuộc tính hỏa, Xích Diễm Kim Ô vừa bị đánh tan không được tái sinh mà biến mất triệt để.

"Thì ra là thế, thay vì nói lối đi này trục xuất người xâm lăng thì chi bằng nói nó là bí cảnh trải nghiệm mà Kim Ô Đại Đế đã để lại cho người đời sau."

Phương Thường ngộ ra: "Pháp tắc ngưng tụ đám Xích Diễm Kim Ô này mơ hồ tương hỗ với "Thái Dương Đế kinh", chỉ cần luyện thành một bộ phận của "Thái Dương Đế kinh" kỳ diệu là đã có thể vận dụng "Thái Dương Đế kinh" để luyện hóa và hấp thu năng lượng của chúng."