← Quay lại trang sách

Chương 942 Lão Ô Quy có ý xấu gì không? (3)

...

"Được rồi, giao cho ta!"

Sắc mặt của Vương Thần Hư tái nhợt, hắn ta đột nhiên tế xuất lưỡi kiếm hư không, cho nổ mạnh màn sáng trên hư không.

Đùng!

Bầu trời chấn động, rung chuyển trời cao!

Cuối cùng, hàng rào hư không được bố trí bởi tiên khí vô thượng Tỏa Giới bàn đã bị Vương Thần Hư dốc toàn bộ sức lực cho nổ mạnh tạo thành một khe hở.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cả ba hết sức vui mừng.

Nhạc Vân Đức: "Mở rồi, bây giờ chúng ta được cứu rồi!"

Bạch Đế: "Tiểu tử, ngươi vẫn dùng được đó, không bằng để bản đế thu nhận ngươi và truyền vô thượng pháp cho ngươi?"

Vương Thần Hư: "Nếu ngươi còn nói nhảm ta sẽ ném ngươi ở đây."

Nhạc Vân Đức: "Đừng lắm lời, còn không đi thì sẽ không thể đi nữa!"

Nhìn thấy đến lúc này mà hai người còn có thể cãi nhau, trên mặt của Nhạc Vân Đức rất bất đắc dĩ.

Nhưng cũng may, Vương Thần Hư không tiếp tục cãi vã nữa, định thôi động bí pháp và đưa hai người cùng rời khỏi.

...

Nhưng vào lúc này, một bóng người đột ngột bước ra từ trong khe hở trong hư không, đúng lúc nhìn vào Vương Thần Hư.

Nhìn thấy người này, Vương Thần Hư lập tức sửng sốt ngay tại chỗ, quên cả việc thôi động bí thuật.

"Tiểu tử ngươi làm gì vậy? Sao không đi nữa?"

Nhạc Vân Đức và Bạch Đế thúc giục, khi bọn họ quay đầu lại cũng sững sờ, hai mắt ngẩn ra.

"Thẩm...Thẩm huynh? Huynh là người hay là ma?"

Vương Thần Hư run lên, sắc mặt khiếp đảm, trong mắt hiện lên vẻ không tin.

Bởi vì người xuất hiện trước mặt bọn họ chính là Thẩm Thiên.

...

Sau khi rời khỏi tiểu thế giới của ván cờ Hồn Thiên Kỳ, Thẩm Thiên lang thang trong hư không vô tận.

Hàng lang hư không mà Hồn Thiên Tiên Vương xây dựng không hề ổn định, làm Thẩm Thiên không biết mình bị truyền tống đến đâu.

Hắn liên tiếp xuyên qua hư không, đột nhiên phát hiện bị giam cầm ở không gian này.

Thẩm Thiên đang định mạnh mẽ xé rách không gian và rời đi, chợt thấy xuất hiện một khe hở.

Vì vậy, hắn cũng không muốn mất công chi, bước đi qua khe nứt này.

Ai ngờ đâu, khi hắn vừa bước ra đã nhìn thấy Vương Thần Hư tóc bạc trắng như sắp chết.

Gặp lại cố nhân, Thẩm Thiên đang chuẩn bị chào hỏi.

Nghe lời nói của Vương Thần Hư, sắc mặt của Thẩm Thiên lập tức tối đen.

Làm sao vậy!

Không phải là bản thánh tử mới bế quan 180 năm thôi sao?

Sao từ người mà biến thành ma rồi?

Tiểu tử này đang trù ta chết à?

Sau đó, Bạch Đế và Nhạc Vân Đức cũng hét lên: "Gặp ma rồi!"

Bọn họ khiếp sợ cũng đúng, dù sao Thẩm Thiên cũng đã biến mất quá lâu, đặc biệt là ở thông thiên Kiến Mộc giới.

Mặc dù bọn họ qua lời của Thạch thiên tử biết được Thẩm Thiên tham gia vào ván cờ Hồn Thiên kỳ, nhưng làm sao có thể còn sống sau 180 năm?

Không ai có thể lưu lại trong Kiến Mộc giới hơn một trăm năm, trước kia chưa từng có.

Cho nên khi họ nhìn thấy Thẩm Thiên ở đây, đương nhiên bọn họ sẽ sợ đến hét lên.

"Chắc chắn là ảo thuật của Tà Linh muốn dụ dỗ chúng ta!"

Vương Thần Hư hét lên, hắn ta xác định đây là ảo ảnh nên muốn đánh vỡ nó.

Hắn ta tế xuất lưỡi kiếm hư không đột ngột ném về phía Thẩm Thiên.

"Vương huynh, đừng làm rộn!"

Thẩm Thiên câm nín, dùng một tay vỗ nát lưỡi kiếm hư không.

"Ta đập, tên này thật hung bạo, chúng ta cùng nhau lên!"

Vương Thần Hư kinh động ngay tức khắc, kêu gọi bằng hữu muốn liên thủ với Bạch Đế và Nhạc Vân Đức.

Thẩm Thiên bất đắc dĩ, hình như hắn không giải thích rõ ràng.

Hắn ta cũng không nói thừa, lộ ra phệ tiên đằng.

Tiên đằng hóa thành con rồng có sừng, đem trói Vương Thần Hư lại.

Vương Thần Hư lập tức bị trói không thể nhúc nhích, trợn to mắt.

Bạch Đế và Nhạc Vân Đức thấy vậy, nét mặt kinh sợ và muốn ra tay giải cứu.

Nhưng lúc này, khuôn mặt của Vương Thần Hư mừng rỡ, hét lớn: "Là Thẩm huynh, thật sự là huynh ấy!"

Cảm giác trói buộc quen thuộc này, chắc chắn không sai!

"Thẩm tiểu tử (sư đệ) thật sự còn sống?"

Bạch Đế và Nhạc Vân Đức nghe thấy nên dừng tay, sự vui sướng hiện lên trong mắt họ.

Bên ngoài đồn Thẩm Thiên đã chết từ lâu, tuy bọn họ không muốn tin nhưng cũng phải thừa nhận.

Dù sao, Thẩm Thiên không xuất hiện rất lâu rồi, khiến người ta nghi ngờ.

Thẩm Thiên: "Ta chỉ là bế quan hơi lâu mà tỉnh lại đã 180 năm rồi!"

Trong lòng của Thẩm Thiên cũng rất vui vẻ, không ngờ vừa đi ra đã gặp lại lão bằng hữu.

Nhạc Vân Đức vốn muốn ôn chuyện, đột nhiên phản ứng: "Sư đệ, nói sau đi, nơi này nguy hiểm chúng ta phải mau chóng rời đi."

"Lão Vương, đưa chúng ta ra ngoài nhanh lên!"

Đây không phải là nơi để ôn chuyện, đội quân Tà Linh phía sau đã đuổi giết tới nơi rồi.

Ở lâu thêm nữa sẽ chết đó!

Vương Thần Hư nghe vậy, sắc mặt cứng đờ: "Ta, ta không làm được đâu!"

"Hiện tại sức mạnh của ta chỉ có thể đưa được hai người rời đi mà thôi."

Vừa rồi hắn ta đã tính toán, trước khi thọ nguyên cháy hết có thể đưa hai người chạy trốn thật xa.

Nhưng đột nhiên Thẩm Thiên xuất hiện khiến áp lực của Vương Thần Hư lớn hơn rất nhiều.

Dù sao, hắn ta mới vừa mất đi chín phần tuổi thọ, cơ thể của hắn ta suy yếu đến mức không còn tuổi thọ đễ chống đỡ.

Nếu đưa thêm một người đi thì nói không chừng hắn ta sẽ chết bất đắc kỳ tử.

"Có nghĩa là một người sẽ chết chắc?"

Đôi mắt của Bạch Đế và Nhạc Vân Đức trở nên mờ mịt, bối rối.

Lúc này, một người thế nào cũng không thể rời khỏi.

Đội quân Tà Linh phía sau sẽ nhanh chóng đuổi giết, chắc chắn họ sẽ chết nếu còn ở lại nơi này.

Vương Thần Hư tỏ vẻ bất lực, không biết sẽ đưa ai đi bây giờ.

Vất vả lắm Thẩm huynh mới có thể ra ngoài, huynh ấy nhất định phải sống sót rời khỏi.