← Quay lại trang sách

Chương 941 Lão Ô Quy có ý xấu gì không? (2)

....

Trấn Ngục Pháp Vương khinh thường nói: "Kiên quyết chống lại, còn không thì sẽ cho nổ?"

Thân là Pháp Vương của Tà Linh giáo, sức mạnh của Trấn Ngục Pháp Vương rất cường đại.

Cho dù Nhạc Vân Đức cho nổ những thứ binh khí pháp bảo này thì nó cũng không có sự uy hiếp quá lớn với gã, ngược lại gã có thể tiết kiệm nhiều sức lực.

Nơi đây đã bị phong ấn từ sớm, Thánh Tế thai vẫn có thể hấp thụ năng lượng chết người.

Nhạc Vân Đức tức giận giậm chân, mắng nhiếc: "Thì sao nào? Ngươi thực sự nghĩ rằng đạo gia không dám sao?"

Nói xong, hắn ta thôi động pháp lực, khiến pháp bảo bắn ra thần quang rực rỡ, khí tức dâng trào như cơn sóng thần, toàn bộ bùng nổ!

Năng lượng khủng bố quét ra, bao trùm cả thiên địa, dường như muốn bộc pháp uy năng vô tận.

Ý đồ của hắn ta rất rõ ràng. Nếu hôm nay không thể rời đi thì sẽ kích nổ toàn bộ đồ vật này, đồng quy vu tận với đám Tà Linh.

Thấy vậy, Vương Thần Hư cảm thấy chột dạ.

Khi kích nổ nhiều pháp bảo như vậy, tuy không biết Trấn Ngục Pháp Vương có bị nổ chết hay không nhưng chắc chắn bọn họ sẽ chết.

Sức mạnh này quá khủng bố, lúc nó bùng lên có thể giết chết cả đại thánh!

Nhưng Trấn Ngục Pháp Vương cực kỳ mạnh mẽ, còn có tiên khí vô thượng hộ thể, không thể dễ dàng giết chết gã được.

Vương Thần Hư vội vàng nói: "Nhạc huynh đừng nóng vội, Vương mỗ đã tìm ra cách rời khỏi."

Nơi đây bị phong ấn bởi tiên khí vô thượng Tỏa Giới bàn, người bình thường hoàn toàn không thể mở ra nó.

Nhưng cơ thể của Vương Thần Hư có Hư Không Thánh Thể, rất gần với hư không pháp.

Vì vậy, nếu hắn ta tìm ra điểm yếu nhất của hàng rào hư không thì có thể cố gắng phá vỡ nó.

Chỉ là hắn ta phải trả một cái giá đắt.

"Hừ, sao tiểu tử ngươi không nói sớm chút? Bảo bối của đạo gia ta!"

Sắc mặt của Nhạc Vân Đức sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ đau khổ.

Nếu sớm biết không cần chết thì hắn ta cần gì lấy ra nhiều bảo vật như vậy?

Mỗi một món bảo vật không phải đều vô giá và trân quý hay sao?

Đây là tất cả tài sản của hắn ta, nếu kích hoạt toàn bộ ngay lúc này thì không thể thu hồi được.

Nhạc Vân Đức đau lòng đến mức co giật khóe miệng, hết sức bi thương.

Bạch Đế bên cạnh lo lắng nói: "Có cách thì làm mau đi, nếu không thì ba người chúng ta sẽ chết!"

Ngươi nói cái gì mà đồng quy vu tận, đều là đánh rắm!

Nếu có cách rút lui thì ai muốn chết ở đây?

Muốn giết được nhiều Tà Linh thì chỉ còn cách phải sống.

...

Vương Thần Hư nghiến răng nghiến lợi nói: "Có gì đâu, chẳng phải chỉ mất chín phần tuổi thọ thôi sao?”

"Liều mạng, số mệnh của Vương mỗ mà ngươi cũng muốn phá!"

Sức mạnh trong cơ thể hắn ta lập tức ngưng tụ, bắn ra thần quang vô tận.

Hư không lực không ngừng cuộn trào vô cùng kinh người, ngưng tụ ra một lưỡi kiếm hư không to lớn trên hư không!

Cùng lúc đó, tóc của Vương Thần Hư bỗng nhiên bạc trắng, trên mặt đầy những nếp nhăn, sinh khí giảm đến tận cùng.

Vương Thần Hư đã tiêu hao chín phần tuổi thọ, hắn ta quá suy yếu và không chống đỡ nổi.

Nhưng may mắn thay, hiệu quả rất rõ rệt.

Lưỡi kiếm hư không càng lúc càng lớn, khí tức càng ngày càng khủng bố muốn vỡ vụn cả hư không xung quanh.

Trong mắt của Trấn Ngục Pháp Vương lộ vẻ kinh sợ, gã có thể cảm nhận lưỡi kiếm hư không khủng bố đến mức độ nào.

Cho dù là gã nhưng cũng không thể yên tâm.

Trấn Ngục Pháp Vương lộ vẻ kiêng dè, quyết định phải chém giết Vương Thần Hư.

Tiểu tử này quá biến thái, rất có thể là một tai họa ngầm, có lẽ hắn ta thật sự muốn thoát thân.

"Giết!"

Trấn Ngục Pháp Vương rống lên, ra lệnh cho đội quân Tà Linh giáo tấn công.

Ngay lập tức, vô số Tà Linh bước tới, khí tức tràn ngập trong thiên địa, chấn động trời cao.

Tất cả Tà Linh với khuôn mặt hung tợn, thôi động gai xương đen như mực đánh về phía mọi người.

Nhạc Vân Đức hừ lạnh nói: 'Dù sao cũng đã kích hoạt rồi, không thể lãng phí được!"

"Xem sát khí cuối cùng của đạo gia đây!"

Hắn ta ném thẳng một phần pháp bảo vào trong đám Tà Linh và cho kích nổ chúng.

Nếu cho nổ toàn bộ đám pháp bảo này thì bọn chúng sẽ chết hết.

Sau khi biết rằng có thể sống, làm sao Nhạc Vân Đức muốn đồng quy vu tận với bọn chúng?

...

Ầm!

Một tiếng vang dội, ánh lửa động trời!

Thần năng vô tận quét ra, uy thế chấn động trời cao.

Một trận nổ kinh thiên động địa trong đám Tà Linh, hơn mười vị thiên tôn Tà Linh lao về phía trước đều bị nổ tung thành bột mịn, thậm chí còn chưa được kêu gào một tiếng nào.

Ngay cả thánh giai Tà Linh cũng không thể chống đỡ, thương vong nặng nề, giết chết hơn mười người trong nháy mắt.

Vài chân thánh Tà Linh cũng bị thương nặng, ho ra máu và rút lui trong chớp mắt.

Đội quân Tà Linh bị ánh lửa vô tận bao trùm, lập tức hỗn loạn.

Vẻ mặt của Nhạc Vân Đức đắc ý, nói: "Đám nhãi con Tà Linh này là ai mà dám khinh thường đạo gia ta?"

Hắn ta xuất ra át chủ bài, uy lực cực kỳ khủng bố, gây sát thương cho đội quân Tà Linh ngay tức khắc.

Đúng lúc này, Trấn Ngục Pháp Vương ra tay, tà khí đáng sợ cuồn cuộn khắp người gã, nó hóa thành tà vụ ngập trời bao phủ tất cả Tà Linh.

Cùng lúc đó, các thánh giai Tà Linh khác cũng hành động gia cố trận pháp khiến uy lực của vụ nổ mạnh nhanh chóng suy yếu.

Sát thương của đội quân Tà Linh lập tức giảm xuống, từ từ phục hồi.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Nhạc Vân Đức hơi thay đổi, nói" Lão Vương, ngươi xong chưa?"

"Ngươi khỏe chưa? Đạo gia sắp không nổi rồi!”

Những bảo bối này không thể ngăn chặn được lâu. Một khi chúng cạn kiệt thì đội quân Tà Linh sẽ liều chết bắt đầu xông lên.

Nhiều thánh giai Tà Linh như vậy, còn có Trấn Ngục Pháp Vương, làm sao đỡ nổi!

Nhạc Vân Đức lo lắng, chỉ có thể liên tục ném pháp bảo để ngăn cản, cố gắng kéo dài thời gian.