Chương 256 Hắn không tu luyện, ngươi chặt cánh tay ta làm gì?
Kịp phản ứng, mặc dù Bạch Lỗi sợ hãi thủ đoạn tàn bạo của tiểu nữ hài nhưng vẫn nói ra ý tưởng chân thật của mình.
"Hai tay tái sinh!"
Nghe được Bạch Lỗi trả lời như vậy, tiểu nữ hài không nói nhiều nữa mà biến sắc, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn tên điên cụt một tay, nói.
"Cái này... Cái này..."
Khi Bạch Lỗi nhìn thấy tên điên cụt một tay lại mọc ra hai cánh tay đẫm máu một lần nữa, kinh hãi kém chút tròng mắt trừng ra ngoài!
Xoẹt!
Tiểu nữ hài đưa hai tay giật mạnh, trực tiếp kéo đứt hai cánh tay vừa mới mọc ra của tên điên cụt một tay ném tới trước người Bạch Lỗi, cười hỏi lần nữa: "Tu luyện hay không tu luyện?"
Nhìn ba cái cánh tay đẫm máu trước mắt, mặc dù Bạch Lỗi đã sắp sợ tè ra quần nhưng vẫn kiên định lắc đầu!
Mà lúc này, tên điên cụt một tay đã hiểu hết thảy!
Lần này, hắn chỉ để cánh tay phải tái sinh, sau đó quay qua nhìn tiểu nữ hài, nhếch miệng cười nói: "Tiểu ma nữ, người xấu ông đây nhận làm, nhưng ngươi nhớ kỹ, lần này ngươi nợ ta một món nợ ân tình!"
Nói xong, tên điên cụt một tay nhặt huyết sắc tế kiếm dưới đất lên, trực tiếp đi đến chỗ Bạch Lỗi, đồng thời lên tiếng nói: "Nếu ngươi không muốn tu luyện họa đạo, vậy đôi tay này giữ lại cũng không còn tác dụng gì nữa, ta sẽ cắt từng miếng thịt trên tay ngươi xuống!"
"Thiếu ân tình của ngươi?"
"Mơ tưởng!"
"Vậy còn không bằng ta tự mình động thủ, giật đứt từng ngón tay trong mười ngón tay của hắn!"
Nhìn thấy tên điên cụt một tay và tiểu nữ hài cùng đi thẳng tới chỗ mình, phòng tuyến tâm lý của Bạch Lỗi sụp đổ trong nháy mắt!
"Tu luyện, ta tu luyện còn không được sao?"
"Các ngươi đừng hù dọa ta như thế!"
Lúc này, Bạch Lỗi sụp đổ hô lên với tên điên cụt một tay và tiểu nữ hài.
"Hù dọa ngươi?"
"Ngươi nghĩ rằng chúng ta đang hù dọa ngươi?"
Nghe được Bạch Lỗi nói như vậy, tên điên cụt một tay và tiểu nữ hài cũng không nhịn được bật cười.
Hả?
Đúng lúc này, tên điên cụt một tay đã nhận ra khí tức của Diệp Phong, cuốn lấy ba cái cánh tay đẫm máu dưới đất hóa thành một đạo huyết quang rời khỏi viện lạc.
"Ngươi rời đi trước đi, không cần ngươi xuất thủ, ta bỗng nhiên nghĩ đến phương pháp có thể khiến cho hắn chịu tu luyện họa đạo."
Khi Diệp Phong trở về viện lạc một lần nữa, hắn lên tiếng nói với tiểu nữ hài.
???
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, hai người tiểu nữ hài và Bạch Lỗi đều ngẩn ra.
Bọn ta vừa mới kết thúc thì ngươi chạy tới nói là ngươi có cách?
"Chủ nhân, vừa hay ta vẫn chưa nghĩ ra phải làm như thế nào để cho hắn tự nguyện tu luyện, vậy thì thuộc hạ xin phép được cáo lui trước."
Trước khi đi, tiểu nữ hài cũng trừng mắt nhìn Bạch Lỗi một cái, sau đó rời khỏi đây.
"Bạch Lỗi, không phải tiểu tử ngươi thích rượu sao?"
"Đến, nếm thử Vạn Thảo Quỳnh Tương Dịch!"
Nói xong, Diệp Phong đưa một bình Vạn Thảo Quỳnh Tương Dịch trong tay cho Bạch Lỗi.
Ừng ực!
Uống một ngụm, tâm tính Bạch Lỗi triệt để sập!
Có rượu ngon như thế thì ngươi lấy ra sớm một chút đi, đừng nói là tu luyện họa đạo, cho dù ngươi bắt ta tu luyện họa đạo mà không dùng tay thì cũng được!
Hồi tưởng lại hương vị rượu thơm ngon, lại nhớ tới chuyện kinh khủng mà mình vừa gặp lúc nãy, Bạch Lỗi muốn điên rồi, đừng có hố người ta như thế.
"Diệp thiếu, ta có thể biết tại sao ngươi nhất định phải bắt ta tu luyện họa đạo không?"
Uống nửa ấm Vạn Thảo Quỳnh Tương Dịch, sau đó Bạch Lỗi trưng vẻ mặt khó hiểu ra nhìn Diệp Phong, hỏi thăm.
"Vậy tại sao ngươi không thích nghiên cứu họa đạo?"
Diệp Phong không có trả lời mà nhìn đối phương hỏi ngược lại một câu.
"Bởi vì họa đạo không có tiền đồ!"
"Giống như sư tôn ta, muốn vẽ một bức họa tác ẩn chứa kiếm ý của Kiếm Tâm chi cảnh thì phải tốn hao giá lớn mới có thể để cho một cường giả kiếm tu đồng ý trở thành mục tiêu vẽ tranh."
"Kết quả thì sao, cho dù hoàn thành họa tác thì cũng chỉ là có thể để cho người khác quan sát được kiếm ý trong bức họa đó thôi!"
"Nếu như chiến đấu, họa tu tuyệt đối là tồn tại yếu nhất trong số tu sĩ đông đảo, có thể nói là yếu gà trong yếu gà!"
"Ta muốn có lực lượng mạnh mẽ để khống chế vận mệnh của mình mà không phải trở thành một phế vật chỉ biết vẽ tranh!"
Nghe được Diệp Phong hỏi lại, Bạch Lỗi cũng nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng mình.
Máy chụp ảnh di động, người di chuyển ý cảnh?
Diệp Phong nghe được Bạch Lỗi nói như vậy thì cũng hơi giật mình, hắn không biết họa tu lại yếu như vậy!
"Hệ thống, họa đạo yếu như vậy thật sao?"
Giật mình một hồi, Diệp Phong trực tiếp hỏi thăm hệ thống, nếu yếu như vậy thì hắn thà rằng từ bỏ nhiệm vụ phúc lợi hệ thống vừa mới ban bố chứ sẽ không ép Bạch Lỗi tiếp tục tu luyện họa đạo.
Dù sao, trước đây hắn dùng phương thức phá của để ép người khác, những người đó sau này đều chắc chắn có thể trở thành cường giả đỉnh cao!
"Đinh! Mời túc chủ và Bạch Lỗi thân lâm kỳ cảnh cảm thụ họa đạo cực hạn!"
Oanh!
Theo giọng nói của hệ thống vang lên, không đợi Diệp Phong kịp phản ứng, một cỗ lực lượng quỷ dị bao phủ cả tòa viện lạc trong nháy mắt!
Không gian quỷ bí!
Trên một mảnh hoang nguyên, một nam tử trung niên mặc áo bào màu xám nhìn mấy chục vạn đại quân đối diện, ánh mắt bình tĩnh!
Mà lúc này, hai người Diệp Phong và Bạch Lỗi như có được thị giác Thượng Đế, đang quan sát tất cả những gì đang diễn ra trước mắt mình.
"Lấy thân là bút, lấy thiên địa làm họa!"
Theo giọng nói của nam tử áo bào xám vang lên, một cỗ lực lượng vô hình từ trong cơ thể hắn ầm vang bộc phát, làm cho cả thiên địa cũng chấn động!
"Không thể nào như vậy được!"
Mà có thị giác Thượng Đế, Bạch Lỗi lại nhìn thấy trên người nam tử áo bào xám phóng xuất ra vô số đạo dây nhỏ màu đen quỷ dị, những dây nhỏ màu đen này giống như từng cây bút, nhanh chóng vẽ lại mấy chục vạn đại quân ở trước mặt hắn!
Rất nhanh, một bức họa tác do vô số dây nhỏ màu đen phác hoạ ra hiện ra trước mắt nam tử áo bào xám.
"Họa Vẫn Chúng Sinh Diệt!"