← Quay lại trang sách

Chương 451 Ta đã mất hết ý chí rồi mà còn không chịu buông tha cho ta?

Mẹ nói chuyện này có liên quan gì tới ta!

Nghe lão giả nói như vậy, Diệp Phong bó tay thật rồi!

"Hệ thống, sử dụng một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, kiểm tra xem lão đầu râu bạc này là ai?"

Nhìn lão đầu râu bạc đang đứng ở trước mặt, Diệp Phong trực tiếp ra lệnh cho hệ thống.

"Đinh! Tiêu hao một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, lão giả trước mắt tên là Hồng Lão Lục, chính là một cường giả Tiên Thần Cảnh Cửu Trọng tối đỉnh, ngày bình thường nóng lòng giả danh lừa bịp, hơn nữa cực kỳ thích ra tay đối với người có thực lực yếu!"

???

Cường giả Tiên Thần Cảnh Cửu Trọng tối đỉnh?

Mẹ nó đối mặt với một đám tu sĩ Nhân Tiên Cảnh còn chạy cái rắm!

Biết được tình huống của lão giả, Diệp Phong cũng giật mình quay qua nhìn lão giả.

"Tiền bối!"

"Bọn họ đều là thực lực Nhân Tiên Cảnh, mà ngươi sống tới số tuổi này, cho dù có phế như thế nào đi nữa thì thực lực cũng mạnh hơn bọn họ chứ!"

"Cho nên tại sao chúng ta phải chạy, hoàn toàn không cần phải sợ?"

Không có vạch trần Hồng Lão Lục ngụy trang, Diệp Phong cũng ra vẻ hiếu kì hỏi thăm.

"Làm sao không sợ!"

"Nếu như bị bọn họ đuổi kịp, ta sợ mình sẽ khống chế không nổi một bàn tay chụp chết bọn họ!"

"Ta nói cho ngươi, làm nghề của chúng ta cũng có luật lệ, chỉ bán hàng, không giết người!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm như vậy, Hồng Lão Lục cũng vẻ mặt thành thật giải thích.

???

Làm nghề của chúng ta, mẹ nó, giờ muốn kéo ta xuống nước đúng không?

Hơn nữa luật lệ nghề là cái quỷ gì, giả danh lừa bịp còn có luật lệ?

Nghe được đối phương nói như vậy, Diệp Phong bị kinh hãi!

"Tiểu tử!"

"Ta thấy ngươi cũng là người không thiếu tiền, có muốn theo ta làm hay không, từ đó hưởng thụ khoái hoạt trong đó?"

Lúc này, Hồng Lão Lục cũng trực tiếp mời Diệp Phong.

"Lão nhân này có bị bệnh không!"

"Ta có tiền, ngươi không đoạt, còn muốn dẫn ta cùng nhau đi giả danh lừa bịp?"

"Giả danh lừa bịp có thể vui hơn phá của?

Nghe được Hồng Lão Lục mời, Diệp Phong cả người đều tê, đây là chuyện mà một người bình thường có thể làm ra sao?

"Đinh! Phát động nhiệm vụ ngẫu nhiên, mời túc chủ lấy phương thức phá sản trợ giúp Hồng Lão Lục bán đi một trăm bản Vô Danh Tiên Thư giả, nhiệm vụ thành công, thưởng điểm phá sản ngẫu nhiên, có tỉ lệ thưởng Thăng Tiên Đan, nhiệm vụ thất bại, thưởng điểm phá sản ngẫu nhiên, có tỉ lệ cực thấp thưởng Thăng Tiên Đan, nhiệm vụ không có thời gian hạn chế!"

Đúng lúc này, tiếng hệ thống tuyên bố nhiệm vụ bỗng nhiên vang lên trong đầu Diệp Phong.

"Ừm?"

"Vậy mà phát động nhiệm vụ ngẫu nhiên?"

Nghe được hệ thống ban bố nhiệm vụ ngẫu nhiên, Diệp Phong cũng cảm thấy hứng thú, lấy phương thức phá sản bán đồ, cái này hắn quen!

"Tiền bối!"

"Ngươi cũng lừa nhiều người như vậy, tại sao còn muốn ta làm với ngươi?"

"Còn nữa, tại sao ngươi luôn ra tay với những tiểu tu sĩ tu vi chỉ có Nhân Tiên Cảnh chứ?"

Lúc này, Diệp Phong không có lập tức đồng ý mà hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình.

"Bởi vì ngươi có tiền!"

"Nếu như là người không có tiền đi lừa gạt... không, là đi bán, vậy cũng sẽ không cảm nhận được vui vẻ thật sự, bởi vì hắn sẽ xem chuyện này như một công việc kiếm tiền, vậy thì đã mất đi ý nghĩa vui vẻ, nhưng người có tiền đi bán, đạt được chính là vui vẻ chân chính mà quá trình này mang tới!"

"Còn tại sao chỉ ra tay với những tiểu tu sĩ đó, đó là bởi vì bọn họ nghèo rớt mồng tơi, lúc đầu đã rất nghèo, nếu còn không có đầu óc thì không phải là sẽ phế đi sao?"

"Mặc dù tổn thất một vạn miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch sẽ là đả kích rất lớn cho bọn họ nhưng cũng chỉ như vậy mới có thể khiến cho bọn họ rút kinh nghiệm, học khôn hơn!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Hồng Lão Lục cũng vẻ mặt thành thật giải thích.

"Ngọa tào!"

"Lão già ngươi rất biết cách ăn nói!"

Nghe được Hồng Lão Lục nói như vậy, biểu cảm trên mặt Diệp Phong như không thể tin vào tai của mình, bởi vì nếu như suy nghĩ kĩ lại thì những lời này vẫn rất có lý!

"Thế nào?"

"Có muốn đi theo ta hay không?"

Nhìn thấy Diệp Phong tỏ vẻ chấn kinh, Hồng Lão Lục cũng cười tiếp tục hỏi thăm.

"Làm!"

"Tiền bối, Vô Danh Tiên Thư như thế này ngươi còn có bao nhiêu, ta muốn giúp ngươi bán một trăm bản trước!"

Nghe được Hồng Lão Lục mời lần nữa, Diệp Phong cũng thuận thế đồng ý với hắn, chỉ là hắn sẽ hưởng thụ niềm vui sướng của riêng mình thôi!

"Bán đi một trăm bản?"

"Tiểu tử này vừa mới nhập môn thì muốn làm một trận lớn?"

"Ta du lịch xung quanh thượng giới, dùng hai trăm năm cũng mới bán không được ba trăm bản, hắn vừa mới nhập môn thì muốn bán một trăm bản?"

Nhìn thấy trên mặt Diệp Phong tràn đầy vẻ nghiêm túc, Hồng Lão Lục cũng giật mình.

Một lát sau!

Khi hai người trở lại Nguyên Linh Thành một lần nữa, sau đó đi thẳng tới khu thành đông ở trong Nguyên Linh Thành.

"Diệp Phong tiểu hữu!"

"Đây là một trăm bản Vô Danh Tiên Thư, người xách định ngơ có thể bán được hết bọn chúng cho người hữu duyên trong thời gian cực ngắn?"

Đưa tiên giới chứa một trăm bản Vô Danh Tiên Thư cho Diệp Phong, sau đó Hồng Lão Lục tỏ vẻ hoài nghi lên tiếng dò hỏi.

"Hồng lão, ngươi cứ yên tâm đi, ta tuyệt đối có thể tìm được một trăm người hữu duyên!"

"Nhưng mà bán thế nào là chuyện của ta, dù sao cuối cùng bán hết một trăm bản Vô Danh Tiên Thư này, sau đó đem một trăm vạn miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch giao cho ngươi là được rồi!"

Nghe nói như thế, nhìn thấy Diệp Phong trực tiếp rời đi, không biết tại sao, Hồng Lão Lục luôn cảm thấy có chút không thích hợp!

"Không được, ta phải đi theo một chút!"

Càng nghĩ càng thấy không đúng, Hồng Lão Lục cũng trực tiếp đuổi theo Diệp Phong.

...

"Huynh đệ!"

"Ta thấy ngươi cốt cách kinh kỳ, chính là tu đạo kỳ tài vạn năm khó gặp, vừa khéo trong tay của ta có một bản Vô Danh Tiên Thư, chỉ bán một vạn miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch, không biết ngươi cảm thấy có hứng thú không?"

Lúc này, Diệp Phong ngăn cản đường đi của một tiểu tu sĩ, sau đó trực tiếp chào hàng Vô Danh Tiên Thư ở trong tay.

"Xem ra là ta quá lo lắng!"