Chương 452 Mơ mơ hồ hồ, vui vẻ ném đi?
Nhưng mà phải nói là tiểu tử thúi này học cũng nhanh lắm."
Cách đó không xa, nhìn thấy Diệp Phong hữu mô hữu dạng bán Vô Danh Tiên Thư, trên mặt Hồng Lão Lục cũng nở một nụ cười!
Một bên khác!
Nghe nói như vậy, ánh mắt Chu Đạt nhìn về phía Diệp Phong giống như đang nhìn một đồ đần!
"Huynh đệ, ngươi nói như vậy ta cũng cảm thấy rất hứng thú, nhưng trong tay của ta không có Tiên Linh Thạch, chỉ sợ phải bỏ lỡ cái cơ duyên này!"
Nghĩ đến mình cũng không có việc gì, Chu Đạt cũng chơi với Diệp Phong!
"Quá khát nước!"
"Bây giờ nếu như có người có thể lấy chén nước tới cho ta, ta nguyện cho hắn mười vạn miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch xem như công tác phí!"
Nghe được Chu Đạt nói như vậy, Diệp Phong bỗng nhiên nói một câu như vậy.
"Ừm?"
"Không phải là gia hỏa này đang chơi ta đó chứ?"
"Nhưng mà chỉ đi lấy chén nước thôi, ta cũng không tổn thất cái gì, lỡ như là thật thì sao?"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Chu Đạt cũng khẽ nhíu mày trầm tư, sau đó cắn răng trực tiếp đi đến tửu lâu bên cạnh.
"Thoải mái!"
Uống một ngụm hết sạch nước trong chén, Diệp Phong cũng cười đưa cho Chu Đạt một cái tiên giới chứa mười vạn đê phẩm Tiên Linh Thạch.
"Huynh đệ, cái Vô Danh Tiên..."
Không đợi Diệp Phong nói xong, Chu Đạt cũng hiểu rõ trong nháy mắt, trực tiếp nói: "Mua, đây chính là cơ duyên của ta!"
???
Làm gì chứ?
Bọn họ đang làm gì đó?
Kiếm mười vạn, tốn một vạn, để người khác kiếm được chín vạn miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch đồng thời còn mua Vô Danh Tiên Thư của ta đi?
Nhìn hai người đang đứng cách đó không xa một tay giao tiền một tay giao sách, Hồng Lão Lục cả người đều choáng váng!
"Diệp Phong đó là một tên bại gia tử chứ!"
"Vì bán Vô Danh Tiên Thư, trực tiếp tốn mười vạn miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch?"
"Mẹ nó, làm như vậy thì còn có thể cảm nhận được vui sướng hay sao?"
Nghĩ đến đây, Hồng Lão Lục chỉ hận không thể vọt thẳng qua ngăn cản hai người giao dịch, chuyện này hoàn toàn không dính dáng gì tới vui sướng mà hắn nói!
...
Hai giờ trôi qua!
"Hồng lão!"
"Một trăm bản Vô Danh Tiên Thư, ta đã bán hết tất cả!"
"Trong tiên giới này vừa khéo là một trăm vạn miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch!"
Khi Diệp Phong bắt chước làm theo y như vậy bán đi một trăm bản Vô Danh Tiên Thư, sau đó đi thẳng tới trước mặt Hồng Lão Lục, vẻ mặt đắc ý khoe khoang.
Ngươi gọi cái đó là bán?
Xác định không phải tặng?
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Diệp Phong, Hồng Lão Lục cả người đều muốn điên rồi, nếu là tặng như thế, hắn trong nháy mắt là có thể đưa ra ngàn bản Vô Danh Tiên Thư!
"Diệp Phong tiểu hữu!"
"Có phải là phương pháp bán của ngươi có vấn đề hay không, mục đích của chúng ta là vì để bọn họ bị thiệt thòi sau đó rút kinh nghiệm!"
"Còn nữa, mỗi người ngươi đều đưa ra mười vạn miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch, lỡ như người ta không mua thì sao?"
Hít một hơi thật sâu, Hồng Lão Lục cũng vẻ mặt thành thật nhìn về phía Diệp Phong hỏi thăm.
"Không có vấn đề!"
"Hồng lão, ta cảm thấy ngươi đang lẫn lộn hai chuyện này!"
Nói đến đây, Diệp Phong nhìn Hồng Lão Lục trực tiếp hỏi: "Tạm thời đừng quản mười vạn miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch đó, Hồng lão, ngươi nói xem, Vô Danh Tiên Thư này có phải ta bán đi hay không, có phải hắn đã bị lừa hay không?"
"Không sai!"
"Đúng là hắn bị lừa rồi, hơn nữa còn tổn thất một vạn miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch!"
Hồng Lão Lục nghe xong, khẽ gật đầu, trực tiếp công nhận Diệp Phong!
"Hồng lão, vậy có phải đó là kết quả chúng ta mong muốn hay không?"
Diệp Phong nhìn Hồng Lão Lục tiếp tục hỏi.
"Không sai!"
"Chuyện này đúng là kết quả mà chúng ta mong muốn!"
"Nhưng mười vạn miếng đê phẩm Tiên Linh..."
Không đợi Hồng Lão Lục nói xong, Diệp Phong trực tiếp ngắt lời nói: "Mười vạn miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch đó là công tác phí mà bọn họ đi lấy nước giúp ta, không liên quan đến bán Vô Danh Tiên Thư?"
???
Nghe đến đây, Hồng Lão Lục cả người đều mộng!
Mặc dù luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng trong lúc nhất thời hắn không thể nào phản bác lại quan điểm này của Diệp Phong!
"Vô Danh Tiên Thư bán đi!"
"Đối phương cũng bị lừa một vạn miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch!"
"Toàn bộ quá trình giống y chang như trước đây ta gạt người ta, kết quả lại không cảm thấy vui sướng gì?"
Nghĩ đến đây, Hồng Lão Lục cả người đều muốn điên rồi, mơ mơ hồ hồ, cảm giác vui sướng và mình hưởng thụ mấy ngàn năm này đã không còn nữa?
Nhìn thấy Diệp Phong cười rất là vui vẻ đứng bên cạnh mình, không biết tại sao, Hồng Lão Lục bỗng nhiên có ảo giác như là mình đang nghe Diệp Phong nói: "Ngươi lừa gạt đi, ngươi tiếp tục lừa gạt đi, ngươi lừa gạt một người, ta sẽ đền bù cho người đó gấp mười, nếu có thể để cho ngươi cảm nhận được cảm giác vui sướng thì ta sẽ không gọi là Diệp Phong!"
Oanh!
Lúc này, não hải Hồng Lão Lục ầm vang nổ tung, rốt cục hắn nhận ra được vấn đề ở chỗ nào!
Đó chính là Diệp Phong!
Nếu như không phải Diệp Phong ở chỗ này, nếu như không phải Diệp Phong sẽ đền bù cho những người bị lừa gấp mười lần Tiên Linh Thạch thì hắn sẽ không có mất đi cảm giác vui sướng này!
"Không được!"
"Ta phải đi nhanh lên, vốn nghĩ kéo tiểu tử này nhập bọn, ai mà ngờ được, mẹ nó làm cho ta không còn cảm thấy vui sướng nữa, hắn là trời cao phái tới tra tấn ta chứ!"
Nghĩ rõ ràng hết thảy, Hồng Lão Lục trực tiếp đi đến xa xa, bây giờ hắn chỉ muốn cách Diệp Phong xa một chút!
Một lát sau!
"Mẹ nó!"
"Tiểu tử này bệnh tâm thần sao, tại sao cứ đi theo ta làm gì!"
Xem thấy Diệp Phong vẫn luôn đi theo sau mình, Hồng Lão Lục sụp đổ trực tiếp bộc phát ra thực lực Tiên Thần Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong kinh khủng, toàn thân trực tiếp phóng lên tận trời, trong chớp mắt đã biến mất ở trước mặt Diệp Phong!
"Hệ thống!"
"Gọi Diệp Tiểu Kiếm ra, lão nhân này chơi thật vui, ta không thể để cho hắn chạy mất như vậy được!"
Nhìn thấy Hồng Lão Lục trực tiếp chạy mất, Diệp Phong cũng nở một nụ cười xấu xa nói với hệ thống.
"Chủ nhân!"
"Bây giờ chúng ta đuổi theo lão Lục đó luôn không?"