← Quay lại trang sách

Chương 464 Hố trong hố mới là cảnh giới tối cao khi hố người khác

Tiểu Cước đại nhân, ngươi vừa mới gọi bọn họ là cái gì?"

"Không phải là ngươi nói là trong số mười người thì ngươi xếp hạng thứ nhất hay sao?"

Nghe được Diệp Tiểu Cước nói như vậy, trong nháy mắt Hồng Lão Lục luống cuống, sau đó vội vàng quay qua nhìn Diệp Tiểu Cước hỏi thăm.

"Không sai!"

"Ta đúng là người xếp thứ nhất nhưng mà là đếm ngược từ nhất đếm lên, nhưng đó cũng là thứ nhất, ta hoàn toàn không có lừa ngươi!"

Nghe được Hồng Lão Lục hỏi thăm, Diệp Tiểu Cước cũng giải thích.

???

Mẹ nó, ngươi xếp hạng nhất đếm ngược từ dưới lên?

Như vậy mà còn nói là ngươi không có gạt ta?

Nghe nói như thế, Hồng Lão Lục cả người đều muốn điên rồi, mà khiến cho hắn càng sụp đổ hơn chính là trong lúc nhất thời hắn không biết nên phản bác như thế nào cả!

Hô!

Hít thở sâu một hơi dài, Hồng Lão Lục nhìn Diệp Tiểu Cước hỏi lần nữa: "Tiểu Cước đại nhân, vậy ngươi nói là ngươi có thể ngăn cản bọn họ, hơn nữa lần này cho dù xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng sẽ cản ở trước người của ta, tóm lại những chuyện này không phải là ngươi gạt ta chứ?"

"Lão Lục, ngươi không nên nói lung tung!"

"Lúc ấy ta nói chính là 'Ta xếp hạng thứ nhất, ngươi nói ta cản không được bọn họ’ câu nói này, ta chưa từng nói là ta có thể cản được bọn họ, tất cả đều là do ngươi tự nghĩ, còn nữa, không phải là bây giờ ta đang cản ở trước người của ngươi sau, cho dù là bị đánh thì ta cũng sẽ là người đầu tiên bị đánh!"

Nghe được Hồng Lão Lục nói như vậy, Diệp Tiểu Cước cũng đứng ra giải thích một lần nữa, hơn nữa hắn còn giải thích rất là có lý khiến cho Hồng Lão Lục sửng sốt không tìm ra được một chút xíu lỗi lầm nào!

"Mẹ nó!"

"Hai người các ngươi bệnh tâm thần hả!"

"Vì lừa ta mà không tiếc góp cả mình vào trong chuyện này, các ngươi có còn là người nữa hay không!"

Sau khi hiểu ra tất cả mọi chuyện thì Hồng Lão Lục muốn điên rồi, sau đó trên mặt hắn lộ vẻ sợ hãi, trực tiếp hai tay ôm đầu ngồi xổm bên cạnh Đồ Mãng.

"Ngọa tào!"

"Ba tên khốn kiếp các ngươi dám hạ tử thủ, tất cả mọi người đều là huynh đệ của nhau, có thể nể mặt một chút hay không!"

Rất nhanh, tiếng mắng chửi của Diệp Tiểu Cước lập tức vang lên trên không trung.

Nhìn thấy Diệp Tiểu Cước bị ba người đánh như là đánh một cái bao cát ở trên không trung, Hồng Lão Lục cũng quay đầu qua nhìn Đồ Mãng lên tiếng dò hỏi: "Đồ Mãng huynh, các người vì lừa ta mà đối xử với mình ác như vậy, làm như vậy có đáng giá hay không?"

"Đáng giá!"

"Lão Lục, ngươi hoàn toàn không hiểu được cảm giác vui vẻ khi mình đi hố người khác!"

"Mặc dù ta và Tiểu Cước đại nhân vô duyên vô cớ bị đánh một trận nhưng mà quá trình hố người này khiến cho chúng ta cực kỳ hưởng thụ!"

Nghe được Hồng Lão Lục nói như vậy, Đồ Mãng cũng cười nói ra ý nghĩ của mình.

Hả?

Nghe nói như thế, Hồng Lão Lục trực tiếp ngây ngẩn cả người!

Bởi vì hắn bỗng nhiên nhớ tới những tiểu khả ái đã từng bị hắn lừa khi đó, lúc đó niềm vui sướng mà hắn hưởng thụ không phải cũng là niềm vui sướng khi hố người như thế này hay sao?

"Thường đi bên bờ sông thì làm gì có chuyện không có ngày bị ướt giày!"

"Không ngờ được là ta đi lừa gạt hố người mấy ngàn năm mà cũng có một ngày ta lại trở thành tiểu khả ái ở trong mắt của người khác!"

Nghĩ đến đây, Hồng Lão Lục bỗng nhiên nở nụ cười, trong lòng càng kích động nghĩ: "Rốt cuộc tìm được tổ chức, bọn họ không phải là tiểu đồng bọn cùng chung chí hướng mà ta vẫn luôn tìm kiếm hay sao?"

"Ừm?"

"Lão Lục này là tình huống như thế nào?"

"Đều bị chúng ta hố thành như vậy mà còn cười được?"

Nhìn thấy Hồng Lão Lục bỗng nhiên cười lên, Đồ Mãng cả người đều mộng, theo như những gì hắn nghĩ thì bây giờ đối phương phải hết sức thương tâm mới đúng!

"Lão Lục!"

"Ngươi đừng cười, một hồi ngươi sẽ khóc!"

"Ngươi cho rằng chỉ là bị ba vị đại nhân này đánh cho một trận đơn giản như vậy sao?"

"Ta cho ngươi biết, Tiểu Cước đại nhân thân là thủ hộ giả của Thần Thông Mao Ốc, ngươi tự mình cảm ngộ thần thông ở bên trong, sau đó Tiểu Cước đại nhân cũng sẽ tiến hành trừng phạt nghiêm khắc ngươi!"

Nhìn thấy Hồng Lão Lục hoàn toàn không cảm nhận được một chút xíu cảm giác nguy cơ nào, Đồ Mãng cũng nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

"Cái gì!"

"Các ngươi gạt ta đi Thần Thông Mao Ốc cảm ngộ thần thông, bây giờ lại trở thành ta tự mình đi cảm ngộ thần thông, đây là hố kiểu gì!"

Nghe được Đồ Mãng nói như vậy, Hồng Lão Lục cũng thần tình kích động kinh hô lên, sau đó hắn lại tiếp tục nói ra: "Đây mới là cảnh giới cao nhất khi hố người khác, ta học được, ta thật sự học được!"

???

Thần mẹ nó học được rồi?

Ngươi mẹ nó học được cái gì?

Đây chính là hố trong hố đó, mẹ nó, ngươi không tức giận thì cũng thôi đi, mẹ nó, sao ngươi còn hưng phấn lên?

Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Hồng Lão Lục, Đồ Mãng cả người đều choáng váng, bởi vì bây giờ đối diện với tình huống của đối phương như vậy, hắn hoàn toàn không cảm nhận được vui vẻ khi hố người khác!

"Đồ Mãng huynh!"

"Sau này nếu như còn có chiêu thức gì thì ngươi cứ việc xuất thủ với ta, ta nhất định sẽ cố gắng học tập tinh túy trong đó!"

Lúc này, Hồng Lão Lục cũng trưng ra vẻ mặt khiêm tốn thỉnh giáo, lên tiếng nói với Đồ Mãng.

"Tình huống như thế nào?"

"Lão Lục mà Diệp thiếu dẫn về này bị điên rồi!"

"Đã bị hố thảm như vậy mà không những không tức giận, hơn nữa còn cầu mong người ta tiếp tục hố mình nữa?"

Nhìn thấy Hồng Lão Lục khiêm tốn thỉnh giáo mình, Đồ Mãng bị kinh hãi thật sự, quá trình vẫn là quá trình đó, nhưng sao cuối cùng kết quả lại sai lệch cơ chứ?

...

Một bên khác!

"Sao mi mắt của ta cứ giật mãi thế?"

"Không phải là mấy tên đó sẽ lợi dụng lúc ta rời khỏi đây mà khi dễ lão Lục đó chứ?"