Chương 466 Trộm thì phải trộm sạch sẽ (2)
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm hỏi như vậy, Cổ Thanh Vân cũng vội vàng nói ra thân phận của mình, chỉ sợ nói chậm một chút thì mình sẽ chết thảm dưới kiếm này!
"À!"
"Vậy đại ca ngươi là thực lực gì?"
Lúc này, Diệp Phong cũng tò mò hỏi thăm!
"Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong!"
"Phóng nhãn toàn bộ Hỗn Loạn Hoang Vực, người có thể đánh được đại ca ta không vượt quá ba người!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm như vậy, Cổ Thanh Vân cũng vội vàng trả lời.
"Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong?"
"Đây là ngủ gật thì có người đưa gối đầu tới sao?"
"Sao tiểu tử này lại biết ta muốn tìm một cường giả Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng tối đỉnh thử tác dụng của đạo thiết tiên lục một chút?"
Sau khi biết được tình huống này, Diệp Phong cảm thấy rốt cuộc sản phẩm bại gia hôm nay cũng có đất dụng võ rồi!
"Chờ một chút!"
Đúng lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, đối mặt với một người không có năng lực phản kháng chút nào, vậy nếu như sử dụng đạo thiết tiên lục trên người đối phương thì chẳng phải là mười phần phù hợp hay sao?
"Tình huống như thế nào?"
"Gia hỏa này lấy một nắm lớn tiên lục ra là muốn làm gì ta hả?"
Nhìn thấy Diệp Phong bỗng nhiên lấy ra một nắm lớn tiên lục, Cổ Thanh Vân luống cuống, bởi vì hắn hoàn toàn không biết những tiên lục đó rốt cuộc là những tiên lục như thế nào!
Mà theo Diệp Phong sử dụng mất tờ đạo thiết tiên lục thứ nhất, một cái tiên giới trực tiếp xuất hiện ở trong tay của hắn.
???
Đạo thiết tiên lục?
Người này lại sử dụng đạo thiết tiên lục với ta?
Phát hiện ra tiên giới của mình đã bị mất một cái, lại nhìn cái tiên giới cực kỳ quen thuộc với mình đang nằm ở trong tay Diệp Phong một chút, Cổ Thanh Vân cả người đều choáng váng!
Rõ ràng có thể trực tiếp lấy được nó từ trên người của ta nhưng lại phải sử dụng đạo thiết tiên lục mới được?
Một lát sau!
"Ma quỷ!"
"Hắn chính là ma quỷ!"
"Trộm cướp, mẹ nó, cướp đến ngay cả quần cũng không có để lại cho ta!"
Lúc này, Cổ Thanh Vân co quắp dưới đất đã sắp muốn điên rồi!
"Đi thôi, dẫn ta đi gặp đại ca của ngươi đi!"
"Hi vọng đại ca của ngươi sẽ có nhiều đồ vật hơn ngươi một chút, nếu không thì sợ là đại ca ngươi ngay cả quần áo cũng khó mà giữ lại được!"
Nhìn thấy Cổ Thanh Vân co quắp dưới đất, Diệp Phong cũng trực tiếp thúc giục!
"Cái gì?"
"Còn muốn trộm sạch tất cả mọi thứ trên người của đại ca ta?"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trong mắt Cổ Thanh Vân cũng lóe lên vẻ sợ hãi, nếu như đối phương có thể làm được như vậy thật thì cho dù đại ca của hắn có cứu được hắn thì sau chuyện này đại ca của hắn cũng sẽ đánh gãy ba cái chân của hắn!
"Vị thiếu gia này!"
"Ta dẫn đường cũng được, nhưng ngươi có thể cho ta mặc một bộ quần áo vào trước hay không?"
Lúc này, nhìn thấy Diệp Phong càng thêm không thể nhịn được nữa, Cổ Thanh Vân cũng thăm dò hỏi thăm.
Nghe nói như thế, Diệp Phong nghĩ nghĩ, trực tiếp dùng ánh mắt ra hiệu cho Diệp Tiểu Kiếm đang đứng bên cạnh mình!
Xoát!
Theo một đạo huyết sắc kiếm quang chợt lóe lên, trên mặt Cổ Thanh Vân lộ ra vẻ khó có thể tin được ngã xuống, nhìn ngực của mình đã bị kiếm khí xuyên qua, hắn không hiểu, rõ ràng mình chỉ muốn mặc một bộ quần áo thôi, nếu như không cho mặc thì cứ nói thẳng là được rồi, có cần phải trực tiếp hạ sát thủ với hắn hay không?
"Tiểu Kiếm, ngươi giết hắn làm gì?"
Nhìn Cổ Thanh Vân ngã vào trong vũng máu, Diệp Phong cũng ngẩn ra sau đó quay qua nhìn Diệp Tiểu Kiếm hỏi thăm.
"Giết, mặc áo liệm cho hắn!"
"Chủ nhân, ngươi vừa mới dùng ánh mắt để ra hiệu cho ta không phải là ý này hay sao?"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Diệp Tiểu Kiếm cũng nói thẳng ra ý nghĩ của mình.
???
Thần mẹ nó giết mặc áo liệm?
Ý của ta là như vậy hay sao?
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm nói như vậy, trên mặt Diệp Phong cũng trong nháy mắt treo đầy hắc tuyến, sau đó giải thích rõ: "Ý của ta là kêu ngươi cho hắn mặc một bộ quần áo vào, dù sao toàn bộ quần áo của hắn đều được cầm trên tay của ngươi!"
"Chủ nhân!"
"Là thuộc hạ lĩnh hội sai, lần sau thuộc hạ sẽ nghiêm túc lĩnh hội ý của chủ nhân!"
Nghe được Diệp Phong giải thích như vậy, Diệp Tiểu Kiếm cũng thần sắc hốt hoảng kiểm điểm bản thân.
"Mẹ nó!"
"Các ngươi đừng có đứng đó nói lảm nhảm nữa, ta còn chưa có ngỏm củ tỏi đâu!"
"Nếu biết là hiểu lầm thì cũng phải tranh thủ cứu ta chứ, ở trong tiên giới của ta có không ít đan dược chữa trị đỉnh cấp, bây giờ ta vẫn còn có thể cứu được!"
Nhìn thấy hai người hoàn toàn không thèm để ý tới mình mà đứng ở một bên nói chuyện phiếm, Cổ Thanh Vân ngã vào trong vũng máu trong lòng bắt đầu chửi đổng!
"Thiếu gia, ta, ta còn chưa có chết, ở trong tiên giới của ta có không ít đan dược chữa trị đỉnh cấp, chỉ cần phục dụng bất kỳ một viên nào thì đều có thể cứu sống được ta!"
Cố nén lửa giận trong lòng, Cổ Thanh Vân dùng giọng nói yếu ớt nhắc nhở Diệp Phong!
"Cái gì mà tiên giới của ngươi?"
"Bây giờ ba cái tiên giới này là của ta!"
"Hơn nữa lúc đầu ta cũng không có ý định sẽ buông tha cho ngươi, bây giờ ngươi như vậy chỉ là chết trước thời hạn mà thôi, đó cũng không phải là lý do để ngươi có thể lãng phí một viên đan dược chữa trị đỉnh cấp của ta!"
Nghe được Cổ Thanh Vân nhắc nhở, Diệp Phong lại không thèm để ý chút nào lên tiếng phản bác.
???
Cái gì gọi là ta chỉ chết trước thời hạn mà thôi?
Mẹ nó, là ta bị ngộ thương!
Ta còn chưa muốn chết!
Cảm thấy được ý thức càng ngày càng mơ hồ, Cổ Thanh Vân mang theo hi vọng cuối cùng lên tiếng nói: "Vị thiếu gia này, chỉ cần ngươi có thể cứu ta, ta sẽ kêu đại ca ta đền bù gấp mười, gấp trăm lần đỉnh cấp chữa trị đan dược!"
"Ừm?
"Mẹ nó, hai người các ngươi ngồi xổm xuống nhìn ta chằm chằm làm gì?"
"Đừng mẹ nó xem xét, mau lấy đan dược cho ta đi!"