← Quay lại trang sách

Chương 470 Đã nói đơn đấu, mẹ nó ngươi vừa xuất hiện thì đã phóng đại chiêu? (2)

Nhưng ở chỗ này, cho dù là nhục thân hay là linh hồn thì cứ mỗi qua một đoạn thời gian thì đều sẽ bị chôn vùi và gây dựng lại, ở trong quá trình này chúng ta sẽ tiếp nhận đau đớn kinh khủng không thể nào diễn tả được bằng lời, hơn nữa căn cứ theo quan sát của ta thì dưới loại tình huống này chúng ta sẽ nhận được vĩnh sinh, đó chính là vĩnh viễn đều phải bị tra tấn ở chỗ này!"

Nghe được Cổ Phương Sơn hỏi thăm, Cổ Nham cũng nói ra những tình huống mà mình đã tìm hiểu được.

"Cái gì!"

Sau khi nghe hắn nói như thế, trong nháy mắt trong mắt Cổ Phương Sơn tràn đầy tuyệt vọng, buồn cười khi hắn đến hắn còn muốn để cho Diệp Phong biết một chút cái gì gọi là sống không bằng chết, ai ngờ được bây giờ bản thân mình lại sắp được thể nghiệm cái gì mới gọi là sống không bằng chết!

"Nhưng mà ngươi cũng không cần phải cảm thấy tuyệt vọng!"

"Ta còn phát hiện một tình huống, đó chính là trong quá trình khi mà nhục thân và linh hồn không ngừng bị chôn vùi và gây dựng lại thì cho dù là nhục thân và linh hồn đều sẽ được tăng cường một chút!"

"Cho nên, ta có một phỏng đoán lớn mật, đó chính là cố gắng tu luyện ở chỗ này, nếu như thực lực tăng lên tới mức khiến cho vị thiếu gia đó hài lòng thì nói không chừng hắn sẽ thả chúng ta ra để chúng ta làm việc cho hắn, từ đó chúng ta cũng tìm được một cơ hội giành lấy cuộc sống mới!"

Phát hiện cảm xúc của Cổ Phương Sơn thay đổi, Cổ Nham cũng nói ra phỏng đoán to gan của mình!

Hả?

Đúng lúc này, một luồng lực lượng thần bí bỗng nhiên bao phủ toàn thân Cổ Nham, sau đó Cổ Nham trực tiếp biến mất trong tầm mắt của Cổ Phương Sơn!

Ngoại giới!

"Thả ta ra rồi?"

"Ta còn chưa có đột phá đến Tiên Thần Cảnh, chẳng lẽ vị thiếu gia này muốn cho ta một cơ hội để biểu hiện?"

Sau khi được thả ra bên ngoài, Cổ Nham đầu tiên là nhìn đại quân kim giáp xung quanh một chút, sau đó lập tức dời mắt nhìn vào Diệp Phong, trên mặt lóe lên vẻ kích động!

"Diệp Nhất!"

"Giết đi!"

Nhìn thấy trên mặt Cổ Nham lộ vẻ kích động, Diệp Phong cũng cảm thấy có chút khó hiểu, mặc dù không biết vì cái gì mà đối phương hưng phấn như vậy nhưng vẫn hạ lệnh đánh giết đối phương cho Diệp Nhất đang đứng bên cạnh mình.

???

Giết?

Mẹ nó, ta vừa mới đi ra tới thì ngươi đã muốn giết ta?

Nghe được Diệp Phong ra lệnh như vậy, biểu cảm trên mặt Cổ Nham như không thể tin vào tai của mình, không phải thả hắn ra là muốn cho hắn có cơ hội biểu hiện hay sao?

"Thiếu gia!"

"Để cho ta ở trong đó vĩnh viễn bị tra tấn không tốt hơn so với giết ta hay sao?"

Sau khi tỉnh táo lại, Cổ Nham cũng trực tiếp đưa ra chất vấn Diệp Phong, cho dù chết thì hắn cũng phải để cho mình chết một cách rõ ràng!

"Ừm?"

"Có phải là cái tên này ở trong đó bị tra tấn đến choáng váng hay không?"

"Ta cho hắn một cơ hội được giải thoát, như vậy còn không tốt hơn là vĩnh viễn bị tra tấn ở bên trong đó hay sao?"

Nghe được Cổ Nham hỏi như vậy, Diệp Phong cũng bị kinh hãi, hắn vốn cho rằng đối phương sẽ lộ ra biểu cảm như được giải thoát sau đó nói một tiếng cảm ơn với mình, ai mà ngờ được là đối phương lại còn cảm thấy không vui?

"Cái tên vừa mới bị bắt vào có thực lực Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong!"

"Mà cái Hư Không Chi Môn này của ta chỉ có thể giam giữ được ba người, cho nên, thực lực của ngươi quá thấp, không xứng chiếm lấy một danh ngạch giam giữ của ta!"

Mặc dù không hiểu rốt cuộc đối phương nghĩ như thế nào nhưng Diệp Phong vẫn đưa ra lời giải thích!

???

Thực lực của ta quá thấp nên không xứng chiếm dụng một cái danh ngạch giam giữ?

Cho nên bây giờ ngươi định trực tiếp giết chết ta?

Nghe được Diệp Phong giải thích như vậy, Cổ Nham đầu tiên là sững sờ, sau đó thì không nhịn được mà phá lên cười, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình thân là trưởng lão Quỷ Linh Môn, có thực lực mạnh mẽ là Tiên Tôn Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong vậy mà lại có một ngày ngay cả một cái danh nghạch bị tra tấn cũng không xứng có được!

"Xong!"

"Cái tên này bị tra tấn đến điên thật rồi!"

Nhìn thấy Cổ Nham cất tiếng cười to, Diệp Phong trực tiếp dùng ánh mắt ra hiệu cho Diệp Nhất!

Bên trong Hư Không Chi Môn!

"Đi ra!"

"Tên đó đi ra, đúng như hắn đoán, chỉ cần cố gắng tu luyện thì sẽ có cơ hội giành lấy cuộc sống mới!"

Nhìn thấy Cổ Nham biến mất ở trước mắt, Cổ Phương Sơn cả người đều hưng phấn lên, trong lòng của hắn âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải không ngừng mạnh lên ở chỗ này, nói không chừng đến một ngày nào đó thực lực của hắn đạt tới đệ nhất thượng giới thì đối phương sẽ thả hắn ra ngoài sau đó cũng cho hắn một cơ hội để hắn biểu hiện!

...

"Chủ nhân!"

"Đã giải quyết!"

"Nhưng mà mặc dù Cổ Phương Sơn đó bị đủ loại tra tấn ở trong Hư Không Chi Môn nhưng hắn cũng có thể tiếp tục tu luyện để mạnh lên, chẳng lẽ phải để cho đối phương ở bên trong đó không ngừng mạnh lên hay sao?"

Giải quyết xong Cổ Nham, sau đó Diệp Nhất cũng là đi tới trước mặt Diệp Phong hỏi thăm.

"Ừm?"

"Tên đó ở trong Hư Không Chi Môn mà còn có thể không ngừng tu luyện để mạnh lên?"

Nghe được Diệp Nhất nói như vậy, Diệp Phong cũng có chút giật mình, hắn chỉ biết là nếu như ở bên trong đó thì sẽ không ngừng bị chôn vùi và gây dựng lại, còn chuyện có thể không ngừng mạnh lên ở bên trong thì hắn hoàn toàn không biết!

Rất nhanh!

Khi Diệp Phong biết được một chút tình huống của Hư Không Chi Môn từ trong miệng của Diệp Nhất, hắn trầm tư một lát sau đó lên tiếng nói: "Vậy thì chờ thực lực của hắn đạt tới đệ nhất thượng giới, trực tiếp giết!"

"Đúng rồi!"

"Diệp Nhất, sao ngươi lại biết được tình huống của Hư Không Chi Môn?"

Lúc này, hình như Diệp Phong nghĩ đến cái gì, trực tiếp nhìn về phía Diệp Nhất hỏi thăm.

"Chủ nhân!"

"Ngươi nói có thể nào là bản thân cái Hư Không Chi Môn này thật ra cũng không phải là nơi để tra tấn người khác mà là một nơi để bồi dưỡng người?"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm như vậy, Diệp Nhất không có giải thích, chỉ trả lời một câu như vậy.

"Ừm?"