Chương 482 Sớm cũng bị chém muộn cũng bị chém, sớm muộn gì cũng bị chém mấy đao
Ta thật sự phục những lão Lục bọn họ, thật mẹ nó biết chơi!"
Nhìn Chu Khải đang đứng sững sờ ở trước cửa phòng, Diệp Phong cũng xác nhận phỏng đoán trong lòng mình!
"Được rồi, bắt đầu tiếp tục trận đấu ném đan dược đi!"
Không đợi Chu Khải trả lời câu hỏi của mình, Diệp Phong cũng trực tiếp đứng ở sau vạch ném!
...
Sí Thiên Tông!
"Chuyện gì xảy ra?"
"Tại sao những đệ tử tông môn mà ta nhìn thấy không có một người nào lên tiếng chào hỏi ta hết vậy?"
Trên đường đi đến đại điện tông môn, Mễ Uyên cũng phát hiện ra được tình huống kì quái này, chuyện này khiến hắn cực kỳ không hiểu!
"Lập tức mở đại trận hộ tông ra!"
"Tất cả đệ tử nội ngoại môn, chấp sự, trưởng lão lập tức đến trước đại tông môn điện tập hợp!"
"Có người dựa vào ẩn nấp tiên lục cướp sạch Đan Dược Các của tông môn không còn một mảnh, hôm nay chúng ta nhất định phải tìm ra hắn!"
Ngay lúc Mễ Uyên còn đang nghi hoặc không hiểu thì giọng nói tràn ngập lửa giận của tông chủ Chu Thiên Phong vang vọng toàn bộ Sí Thiên Tông trong nháy mắt!
Choáng váng!
Sau khi nghe nói như thế, Mễ Uyên trực tiếp ngẩn ra ngay tại chỗ, bây giờ rốt cuộc hắn biết tại sao những đệ tử đó lại không chào hỏi hắn, cũng biết Chu Khải đã sử dụng loại tiên lục nào trên người hắn!
Nhưng mà khiến cho hắn không ngờ được là Chu Khải không chỉ cướp sạch Đan Dược Các của tông môn không còn một mảnh mà còn bắt hắn làm kẻ chết thay, hành vi đổ lỗi phát rồ như thế, đừng nói là người ngay cả chó cũng không làm ra được!
...
Đệ Thất Tiên Vực, Không Linh Thành!
Trong phòng khách quán rượu!
"Diệp thiếu!"
"Còn Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định và ẩn nấp tiên lục nữa không?"
"Ta trở về lấy thêm một chút tiên thảo, Tiên Khí gì đó, sau đó đem đi bán rồi mua một ít đan dược về!"
Liên tiếp thua hai mươi trận, cũng lãng phí hết tất cả đan dược, lúc này Chu Khải đã triệt để gấp!
Hả?
Nhìn thấy Diệp Phong đưa qua mười cây Thất Thải Long Tiên Thảo, Chu Khải cũng trực tiếp ngây ngẩn cả người, sau đó vẻ mặt mộng bức nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng dò hỏi: "Diệp thiếu, ngươi làm như vậy là có ý gì?"
"Cho ngươi!"
"Ta sợ nếu như ngươi còn chơi tiếp nữa thì Mễ lão sẽ bị chém chết!"
"Hơn nữa, ta cảm thấy ngươi làm như vậy không phải là đang phá của mà là đã biến thành một tên cờ bạc!"
Nhìn thấy Chu Khải đã bình tĩnh trở lại, Diệp Phong trưng vẻ mặt nghiêm túc ra lên tiếng nhắc nhở đối phương!
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Chu Khải cũng trực tiếp nở nụ cười khổ, thầm nghĩ trong lòng: "Ta cũng không muốn trở thành dân cờ bạc, chủ yếu là không thắng được mười cây Thất Thải Long Tiên Thảo, đừng nói Mễ lão sẽ bị chém chết, sau khi ta trở về thì ta cũng sẽ bị chém chết!"
"Tốt!"
"Từ giờ trở đi, ta sẽ cung cấp tất cả những thứ cần thiết để phá của, ngươi cứ cố gắng phá của là được, chỉ có như vậy thì ngươi mới dần dần cảm nhận được niềm vui sướng khi phá của, như vậy thì mới có hy vọng trở thành một tên bại gia tử đủ tiêu chuẩn được!"
Lúc này, Diệp Phong cũng nhìn Chu Khải tiếp tục nói, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Tuyệt đối không thể chơi trò chơi nhỏ với cái tên này nữa, cái tên này một khi thua là sẽ liều!"
"Nha!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Chu Khải cũng hai mắt tỏa sáng, nếu như Diệp Phong cung cấp những thứ cần thiết để phá của, vậy thì hắn cũng không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng, như vậy còn không phải là muốn phá như thế nào thì phá như thế đó sao, nếu như trong lòng cảm thấy đau thì hắn sẽ cho rằng là tâm cảnh của mình xảy ra vấn đề!
"Tại sao Diệp thiếu lại leo lên giường nằm?"
"Được rồi, ta phải kiểm tra thật kỹ mười cây Thất Thải Long Tiên Thảo này đi!"
Nhìn thấy Diệp Phong nằm trên giường lần nữa, Chu Khải cũng không có hỏi thăm quá nhiều, vẻ mặt kích động nhìn về phía mười cây Thất Thải Long Tiên Thảo trong tay!
Sau một hồi!
"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, Tử Minh Ám Long Đản sắp ấp xong, có thể lấy trứng rồng từ trong không gian của hệ thống ra rồi!"
Theo tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, Diệp Phong trên mặt tràn đầy vẻ kích động lấy Tử Minh Ám Long Đản từ trong không gian của hệ thống ra ngoài.
"Ồ!"
"Diệp thiếu, cái trứng này là trứng gì, trân quý không?"
Chú ý tới Diệp Phong lấy ra một quả trứng lớn dài hai mét, Chu Khải cũng mặt lộ vẻ ngạc nhiên hỏi thăm.
"Trân quý!"
"Rất trân quý!"
"Phi thường trân quý!"
Nghe được Chu Khải hỏi thăm như vậy, Diệp Phong cũng cười giải thích, dù sao quả Tử Minh Ám Long này là một món đại sát khí phá của, không chỉ có thể để cho bản thân nó phá của, mà vì để cho nó có thể đột phá hạn mức cao nhất của bản thân, sau này tài nguyên tu luyện phá sản ở trên người nó cũng là một con số cực kì kinh khủng!
"Phi thường trân quý tức là phá của?"
Chu Khải nghe xong, nghĩ nghĩ rồi trực tiếp đề nghị Diệp Phong: "Diệp thiếu, nếu không chúng ta nướng nó lên ăn đi!"
???
Nướng lên ăn?
Tại sao đám đại thiếu các ngươi đều luôn muốn nướng trứng rồng để ăn chứ?
Diệp Phong nghe xong thì trên mặt cũng tỏ vẻ chấn kinh quay qua nhìn Chu Khải!
"Kinh ngạc!"
"Choáng váng!"
"Mộng!"
"Xem ra ta cũng rất có thiên phú phá của, chỉ một cái đề nghị phá của thôi mà đã có thể trực tiếp trấn trụ Diệp thiếu rồi!"
Nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ trên mặt của Diệp Phong, trong lòng Chu Khải âm thầm đắc ý.
"Quả Tử Minh Ám Long Đản này cũng không thể nướng lên ăn, bởi vì đây là quả cuối cùng!"
Lúc này, sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong cũng trực tiếp giải thích cho Chu Khải.
"Cái gì!"
"Đây là Tử Minh Ám Long Đản của Thiên Long Cốc?"
Nhưng mà khi Chu Khải biết được quả trứng lớn ở trước mắt mình lại chính là Tử Minh Ám Long Đản thì cũng sắc mặt đại biến kinh hô lên.
Một lát sau!
"Diệp thiếu!"
"Ngươi nói Thiếu cốc chủ Thiên Long Cốc Long Thiếu Phong vì phá của mà nướng một quả trứng rồng khác cho ngươi ăn?"
"Mà ngươi không chỉ ăn một quả của người ta mà còn mua lại một quả khác luôn?"
"Thậm chí ngay cả ba con Thanh Huyền Ma Long với ba mươi con Ám Ảnh Địa Long của Thiên Long Cốc cũng đều mua hết?"