← Quay lại trang sách

Chương 486 Nếu không phải ta nghèo thì ta cũng muốn phá của như thế

Không cần bất kỳ thuộc tính gì, càng nặng càng tốt, hơn nữa còn phải cực kỳ cứng rắn mới được!"

Nghe được Cung Phong nói như vậy, Diệp Phong cũng nói thẳng ra yêu cầu của mình!

Một lát sau!

Khi Diệp Phong tiêu hao điểm phá sản mở ra được hơn mười loại đỉnh cấp tiên quáng cần thiết từ bình tiên quáng, sau đó trên mặt lộ ra vẻ hiếu kỳ nhìn về phía Cung Phong lên tiếng dò hỏi: "Cung Phong tiền bối, ngươi không cảm thấy hành vi như ta rất là phá của hay sao?"

"Phá của thì thế nào!"

"Ngươi không phá của thì sao ta có thể có được cơ hội để chế tạo ra một thanh Tiên Khí trường thương phát rồ như thế được!"

"Nếu không phải ta nghèo thì ta cũng muốn phá của như thế đó!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Cung Phong cũng nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng mình!

Hả?

Nghe được đối phương trả lời mình như vậy, trong mắt Diệp Phong cũng lóe lên vẻ chấn kinh, hắn từng nghĩ tới đối phương sẽ trả lời mình vô số kiểu nhưng chỉ không nghĩ tới là đối phương sẽ trả lời mình một câu như vậy!

"Thiếu gia!"

"Ngươi không cần nhìn ta như vậy, có một vài thứ cách nhìn của ta hoàn toàn không giống như những người khác!"

"Nếu không thì sao trước kia ta lại thử dùng tiên quáng và tiên thảo hòa hợp lại với nhau để chế tạo Tiên Khí cơ chứ, nói thật, ta đã muốn dùng một chút đỉnh cấp tiên quáng và đỉnh cấp tiên thảo chế tạo Tiên Khí từ lâu rồi, chỉ khổ nỗi là trong tay của ta không có những thứ đó!"

Nhìn thấy Diệp Phong dùng một ánh mắt khác thường nhìn mình, Cung Phong cũng cười giải thích.

"Cung Phong tiền bối, không phải ngươi cũng là một tên bại gia tử đó chứ?"

Nghe nói như thế, Diệp Phong cũng trưng vẻ mặt ngạc nhiên ra hỏi thăm.

"Xem như thế đi!"

"Đáng tiếc ta là người nghèo, những thứ mà ta lấy được từ trong Thiên Đạo Chiến Trường hàng năm hoàn toàn không đủ để cho ta lãng phí!"

Nói đến đây, Cung Phong lập tức dẫn theo Diệp Phong đi vào buồng trong của Tiên Khí Phô!

Trường cung hai mặt đều là dây cung!

Trường côn trên thân côn tràn đầy gai nhọn nhỏ!

Trường kiếm mềm nhũn!

Chủy thủ không có chuôi nhưng lại cực kỳ sắc bén!

...

Nhìn thấy các loại Tiên khí cổ quái kỳ lạ được trưng bày ở trong buồng trong, Diệp Phong đã hoàn toàn bị hoa mắt!

"Thiếu gia!"

"Ngươi thấy những tác phẩm nghệ thuật này của ta như thế nào?"

"Phải biết, tất cả những thứ này đều được ta dùng tiên quáng tốt nhất trong tay chế tạo mà thành, mà sau khi hoàn thành một đơn này của ngươi thì ta lại có thể dùng ba khối tiên quáng đó chế tạo ra một chút Tiên Khí đặc thù nữa rồi."

Nhìn những tác phẩm đắc ý này, trên mặt Cung Phong cũng lóe lên vẻ đắc ý!

"Ngọa tào!"

"Cái tên này cũng thú vị lắm!"

Nhìn thấy vẻ đắc ý ở trên mặt của Cung Phong, Diệp Phong thầm nghĩ trong lòng: "Nhất định phải kéo cái tên này về Thánh Địa!"

"Thiếu gia!"

"Chuôi Tiên Khí trường thương này chỉ sợ phải chờ một ngày mới có thể chế tạo ra được."

Lúc này, Cung Phong chuẩn bị bắt đầu làm việc thì quay qua nhìn Diệp Phong nói.

"Được!"

"Vậy ngươi bắt đầu chế tạo đi, ngày mai ta lại tới!"

Nói xong, Diệp Phong trực tiếp rời khỏi Tiên Khí Phô!

"Trường thương lớn dài năm mươi mét!"

"Rất muốn nhìn thử xem khi Tiểu Thương Long cầm cái cự hình trường thương này trong tay thì dáng vẻ sẽ thú vị đến mức nào!"

Sau khi rời khỏi Tiên Khí Phô, Diệp Phong cũng cười tự nói.

...

Bên ngoài quán rượu!

"Ngọa tào!"

"Tình huống như thế nào?"

Nhìn thấy Tiểu Thương Long từ cửa sổ phòng khách bay ra ngoài, Diệp Phong cũng khó hiểu đứng sững sờ ngay tại chỗ!

Rất nhanh!

Khi Diệp Phong trở lại phòng khách của quán rượu, nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy lửa giận của Chu Khải thì tỏ vẻ vô cùng khó hiểu hỏi: "Chu Khải, sao ngươi lại đá Tiểu Thương Long bay ra ngoài rồi?"

"Diệp thiếu!"

"Rốt cuộc ngươi cũng về tới rồi!"

"Ta giảng dạy cho Tiểu Thương Long biết một chút cái gì mới là phá của, kết quả nó thừa dịp ta không chú ý, trực tiếp ăn mười cây Thất Thải Long Tiên Thảo của ta!"

Nhìn thấy Diệp Phong đang đứng ở trước cửa phòng, Chu Khải sụp đổ khóc lóc kể lể với hắn.

"Ừm?"

"Chu Khải huynh, như vậy thì có phải là do ngươi giảng dạy có vấn đề hay không?"

"Nó vốn là Tiên thú loài rồng, ăn hết Thất Thải Long Tiên Thảo cũng không tính là phá của!"

Nghe được Chu Khải khóc lóc kể lể, Diệp Phong lại tỏ vẻ không hiểu hỏi ngược lại.

"Chủ yếu là nó hoàn toàn không có hấp thu lực lượng ở bên trong đó!"

"Sau khi ăn xong thì mẹ nó, nó trực tiếp ị ra ngoài!"

"Mười cây, lực lượng của mười cây Thất Thải Long Tiên Thảo đều ẩn chứa trong một đống đó!"

Nghe được Diệp Phong hỏi lại, rốt cục Chu Khải sụp đổ hô to lên!

???

Ăn?

Ị?

Tất cả lực lượng đều ẩn chứa ở trong một đống đó?

Nghe Chu Khải nói xong, Diệp Phong bị kinh hãi thật sự, mặc dù hắn thừa nhận lần này Tiểu Thương Long phá của vô cùng hợp lý nhưng mà kết quả lại khiến cho người ta có chút buồn nôn!

"Ồ!"

"Chu Khải huynh, vậy bây giờ cái đống đó ở đâu?"

"Ta tại sao không có thấy?"

Sau khi Diệp Phong nhìn khắp phòng khách một lượt, sau đó vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Chu Khải hỏi thăm.

"Cái đó, ta, ta cất!"

"Dù nói thế nào thì ở trong đó cũng ẩn chứa lực lượng của mười cây Thất Thải Long Tiên Thảo, chắc chắn không thể ném đi!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, trên mặt Chu Khải cũng lộ vẻ lúng túng giải thích.

"Ngọa tào!"

"Chu Khải huynh, vậy mà ngươi cũng ra tay được?"

"Nếu như ngươi cứ như vậy mãi thì làm sao có thể trở thành bại gia tử được!"

Biết được Chu Khải lại cất một đống đó vào, Diệp Phong cũng phục thật, hắn cảm thấy độ khó của truyện để cho Chu Khải trở thành bại gia tử cũng không hề nhỏ một chút nào!

"Nóng hổi sao?"

"Nóng hổi, hơn nữa còn không có mùi thối, ngược lại có một loại hương..."

Nói đến đây, Chu Khải bỗng nhiên ngừng lại, nhìn Diệp Phong đang đứng đối diện dùng thần thái cười như không phải cười mà nhìn mình, giờ phút này hắn chỉ hận mình không thể lập tức tìm được một cái lỗ để chui xuống!

"Chủ nhân, ngài về đến rồi!"

"Vừa nãy ta vừa mới phá của đó!"

"Nhưng mà tại sao hắn lại đạp ta?"