Chương 487 Đoạt = mình = phá của
Lúc này, Tiểu Thương Long đi vào trong phòng khách, sau khi nhìn thấy Diệp Phong thì chuyện đầu tiên mà nó làm là kể ra chiến tích phá của của mình, sau đó trên mặt lộ vẻ nghi ngờ hỏi thăm Diệp Phong.
"Tiểu Thương Long!"
"Ngươi phải nhớ kỹ một chuyện, muốn phá của cũng được, nhưng tuyệt đối không thể ra tay với đồ của người..."
Không đợi Chu Khải nói xong, Diệp Phong đang đứng ở bên cạnh bỗng nhiên ngắt lời hắn.
"Tiểu Thương Long!"
"Phá của chính là như vậy, lần này ngươi làm không tệ!"
"Về phần tại sao hắn muốn đánh ngươi, đó là do ta không có ở đây, nếu như ta có mặt ở đây thì hắn sẽ không dám đánh ngươi!"
"Mà chờ sau này khi hiểu được nhiều thứ thì chắc chắn ngươi sẽ có rất nhiều ý tưởng phá của mới lạ, cho nên ngươi cứ tiếp tục phá của đi, không cần phải để ý tới mấy thứ đồ đó là của ai, ta sẽ giúp ngươi giải quyết tất cả mọi chuyện!"
???
Cứ tiếp tục phá của, không cần phải quan tâm đồ là của ai?
Mẹ nó, cái đó không phải là ăn cướp hay sao?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Chu Khải đang đứng ở bên cạnh trực tiếp sợ ngây người!
"Diệp thiếu!"
"Ngươi giáo dục Tiểu Thương Long như thế có phải là có chút không tốt hay không!"
"Muốn phá của cũng được, nhưng cũng không thể lấy đồ của người khác để phá của!"
"Ngươi làm như vậy không phải là đang dạy hư Tiểu Thương Long hay sao?"
Sau khi tỉnh táo lại, Chu Khải cũng vội vàng nhắc nhở Diệp Phong.
"Chu Khải huynh!"
"Ngươi có từng cướp lấy đồ của người khác ở trong Thiên Đạo Chiến Trường không?"
Nghe được Chu Khải nói như vậy, Diệp Phong lại thần sắc bình thản hỏi ngược lại.
"Có!"
"Mạnh được yếu thua, muốn cướp thì cướp không cần phải thương lượng!"
Diệp Phong nghe xong thì cười tiếp tục hỏi: "Vậy thứ mà ngươi cướp được có phải sẽ là của ngươi hay không?"
"Chắc chắn rồi!"
"Đã cướp được rồi thì chắc chắn sẽ là của..."
Nói đến đây, Chu Khải đột nhiên phản ứng lại, sau đó nở một nụ cười khổ nói: "Diệp thiếu, là ta lâm vào góc chết tu duy, ngươi dạy dỗ rất đúng!"
"Đoạt = mình = phá của!"
Mà lúc này, Tiểu Thương Long đang đứng ở bên cạnh thông qua cuộc đối thoại của hai người thì cũng tổng kết ra một chút tin tức cực kỳ quan trọng!
"Tốt!"
"Không có việc gì thì ta đi nghỉ ngơi đây!”
"Chu Khải huynh, ngươi dẫn theo Tiểu Thương Long ra ngoài mua mấy bộ quần áo, sau đó giải thích cho nó biết được một số tình huống của thế giới này, ví dụ như là thực lực cảnh giới, tiên quáng, tiên thảo vân vân!"
Nói xong, Diệp Phong trực tiếp rời khỏi phòng khách của Chu Khải, trực tiếp đi về phòng của mình.
???
Làm gì!
Con ngươi ấp ra, bây giờ là giao cho ta chăm sóc?
Nhìn Diệp Phong rời đi, Chu Khải cả người đều muốn điên rồi, phá của không có học được, kim sắc truyền thuyết cũng không thấy được, mười cây Thất Thải Long Tiên Thảo còn biến thành một đống phân, bây giờ còn phải học tập bảo mẫu chi đạo?
...
Trong phòng khách!
"Hệ thống, bắt đầu tiến hành kế hoạch cứu vớt sư tôn lười biếng!"
"Bây giờ bắt một đại lão ở thần giới trước, sau đó mới thương lượng ra kế hoạch tiếp theo!"
Sau khi trở lại phòng khách, Diệp Phong trực tiếp nói ra ý nghĩ của mình cho hệ thống nghe.
"Đinh! Túc chủ, người cứ đưa ra yêu cầu, những chuyện còn lại thì giao cho thành viên đội hộ vệ bại gia là được rồi, bọn họ sẽ căn cứ theo yêu cầu của người mà tìm kiếm mục tiêu thích hợp ở thần giới!"
Rất nhanh, giọng nói của hệ thống cũng vang lên ở trong đầu Diệp Phong.
"Nữ!"
"Chưa từng thu đồ đệ!"
"Tán tu!"
"Chính phái một chút!"
Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, giọng nói của hệ thống lại vang lên một lần nữa: "Đinh! Túc chủ, mời lựa chọn do ai xuất thủ?"
"Để Diệp Nhất ra tay đi!"
Nghĩ đến phải chọn một người làm việc ổn thỏa, cuối cùng Diệp Phong quyết định để Diệp Nhất xuất thủ!
...
Thần giới!
"Sở Tâm Nguyệt, ngươi chạy nữa đi!"
"Sao ngươi lại không chạy nữa?"
Nhìn thấy Sở Tâm Nguyệt ngã xuống đất, trên mặt Triệu Ngọc Cường cũng nở một nụ cười xấu xa!
"Triệu Ngọc Cường!"
"Uổng cho ta tin tưởng ngươi như vậy, không ngờ là ngươi lại hạ độc ta!"
Vẻ mặt suy yếu, không thể nào điều động thần lực ở trong cơ thể, lúc này, Sở Tâm Nguyệt nhìn nam tử từng bước từng bước đi tới chỗ mình, tràn ngập lửa giận mắng to!
"Sở Tâm Nguyệt, chuyện này có thể trách ta được hay sao?"
"Ta và ngươi cùng nhau xông xáo Thiên Đạo Chiến Trường cũng được mấy trăm năm, khi gặp được nguy hiểm thì ta luôn cản ở trước người cổ ngươi, ta làm như vậy còn không phải là vì muốn ngươi tắm chung với ta ngủ chung với ta hay sao?"
Nghe được Sở Tâm Nguyệt giận mắng, Triệu Ngọc Cường lại cười lạnh lên tiếng nói.
"Vương bát đản!"
"Ngươi còn có mặt mũi nói ra những lời này!"
"Vốn ta có thể tự giải quyết nguy hiểm nhưng ngươi lại xuất thủ!"
"Đến lúc những nguy hiểm mà ta không tự giải quyết được thì ngươi xuất thủ, phát hiện ra bản thân ngươi cũng không giải quyết được thì mẹ nó, ngươi chạy còn nhanh hơn tất cả mọi người, cuối cùng vẫn chính là ta liều mạng hóa giải từng cái nguy cơ, kết quả còn thuận tiện giúp ngươi tranh thủ được thời gian để chạy trốn, ngươi làm như vậy mà còn muốn ta phải có hảo cảm với ngươi hay sao?"
Nghe được Triệu Ngọc Cường nói như vậy, Sở Tâm Nguyệt tức chửi ầm lên một lần nữa!
Khụ khụ!
Nghe nói như thế, trên mặt Triệu Ngọc Cường cũng có chút xấu hổ, sau đó trực tiếp nói ra: "Sở Tâm Nguyệt, ta cũng không muốn nói nhảm thêm với ngươi, dù sao hôm nay cho dù ngươi sống cũng là người của ta mà chết ngươi cũng là người của ta, không ai có thể cứu được ngươi đâu!"
"Xin lỗi!"
"Hôm nay nàng là người của ta!"
Đúng lúc này, một giọng nói tràn đầy vẻ trêu tức từ sau lưng của Triệu Ngọc Cường vang lên.
Xoát!
Sau khi nghe được giọng nói tràn đầy vẻ trêu tức này, Triệu Ngọc Cường cũng thần sắc đại biến trực tiếp quay mặt nhìn về phía sau, hắn không thể nào tưởng tượng được tại sao lại có người có thể vô thanh vô tức hiện ra ở phía sau lưng hắn!
"Chớ khẩn trương!"
"Ta vất vả lắm mới đi ra được một lần, ta sẽ không trực tiếp giết chết ngươi đâu!"
Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Triệu Ngọc Cường, Diệp Nhất cũng nở một nụ cười không khác gì ác ma!