Chương 492 Tên tiểu vương bát đản ngươi, ngay cả quần của ta cũng cướp
Lương Xuyên thành chủ!"
"Ngươi để cho chúng ta tùy tiện lấy thật sao?"
Nghe nói như thế, ánh mắt Chu Khải nhìn về phía Lương Xuyên cũng thay đổi, hắn thấy, để cho người khác tùy tiện lấy đồ trong nhà mình thì còn không phải là đồ đần hay sao!
"Không sai, các ngươi tùy tiện cầm!"
"Hơn nữa tất cả bảo vật trong phủ thành chủ của ta đều được giấu ở các nơi trong phủ, chỉ cần có thể tìm được thì đều là của các ngươi!"
"Thậm chí các ngươi muốn cướp đoạt bảo vật trên người của bất kỳ người nào trong phủ của ta đều được, điều kiện tiên quyết là các ngươi phải dựa vào bản lãnh của mình cướp được mới được!"
"Nhưng mà, các ngươi chỉ có hai tiếng!"
Nhìn thấy Chu Khải vẫn có chút không quá tin tưởng, Lương Xuyên cũng giải thích lần nữa.
"Mặc dù không rõ ràng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"
"Nhưng một trăm tấm đạo thiết tiên lục đó ta phải chờ đến cuối cùng mới dùng mới được, lỡ như đối phương đổi ý thì hai tiếng này coi như lãng phí, bây giờ tìm hai tiếng trước, đến thời điểm sau cùng thì ta mới sử dụng đạo thiết tiên lục!"
Nghe Lương Xuyên giải thích xong, Chu Khải cũng không nói thêm lời nào, trực tiếp chạy tới chỗ Tiểu Thương Long, đồng thời hắn cũng suy nghĩ rõ cách sử dụng một trăm tấm đạo thiết tiên lục trong tay mình như thế nào!
"Tìm đi!"
"Thỏa thích tìm đi!"
"Cho dù ba thành bảo vật giấu trong phủ đó đều bị các ngươi tìm tới thì lần này ta cũng có thể kiếm bộn rồi, nếu không phải là sợ vị đó không vui thì ta chỉ muốn giấu một thành bảo vật mà thôi."
Lấy một cái ghế đu từ trong tiên giới ra, Lương Xuyên rất thoải mái nằm lên trên đó, nhìn hai tiểu khả ái phía xa xa đang tìm kiếm bảo vật khắp nơi, trên mặt của hắn nở một nụ cười đắc ý!
Một lát sau!
"Các ngươi đến tấu hài hay sao!"
"Tìm nửa ngày rồi mà chỉ tìm được một chút xíu bảo vật như vậy?"
"Các ngươi không biết vận dụng thần thức sao, kêu các ngươi tìm, mẹ nó các ngươi ngu đột xuất tìm thật!"
Khi chú ý tới Tiểu Thương Long và Chu Khải hoàn toàn dựa vào vận may mà tìm, Lương Xuyên cũng bị kinh hãi, sau đó tự lẩm bẩm: "Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi, chỉ dựa vào phương pháp tìm như bọn họ thì cho dù ta giấu tất cả bảo vật ở trong phủ đệ thì bọn họ cũng không thể nào tìm được trong vòng hai giờ!"
Khi thời gian tới gần hai giờ, ánh mắt Chu Khải vẫn luôn đi theo Tiểu Thương Long tìm kiếm bảo vật thay đổi trong nháy mắt!
"Chuyện gì xảy ra?"
"Tại sao ta lại cảm thấy ánh mắt của tiểu tử này có chút không đúng!"
Nhìn thấy Chu Khải mắt bốc lục quang nhanh chóng chạy tới chỗ mình, Lương Xuyên đang nằm trên ghế xích đu bỗng nhiên cảm thấy bất an khó hiểu!
"Lương thành chủ!"
"Thời gian sắp đến, ta chuẩn bị dựa vào bản lãnh của mình để cướp!"
Đi tới trước mặt Lương Xuyên, Chu Khải cũng hưng phấn nói một câu nói như vậy, sau đó lấy từ trong tiên giới ra một nắm lớn đạo thiết tiên lục!
...
"Ngọa tào!!!"
"Tiểu vương bát đản ngươi, ngay cả quần của ta cũng cướp!"
"Tiên giới của ta!"
Ngồi xổm ở trên ghế đu, lúc này Lương Xuyên cả người đều muốn điên rồi, vốn cho rằng lần này ổn, nhưng ai mà ngờ được ở trong tay đối phương lại có nhiều đạo thiết tiên lục phẩm cấp cao như vậy!
"Lần này thua thiệt chết!"
"Không ngờ được là giấu ở bên trong quần cũng không có an toàn!"
"Nếu biết trước sẽ là tình huống như vậy thì còn không bằng ta giấu tất cả bảo vật ở bên trong phủ đệ, vốn nghĩ ba thành bảo vật đó là để lại cho bọn họ nhưng ai mà ngờ được mẹ nó lại để lại cho chính ta!"
Nhìn thấy hai tay Chu Khải cầm bó lớn đạo thiết tiên lục vọt thẳng tới chỗ những người khác ở trong phủ đệ, Lương Xuyên muốn khóc chết rồi, hắn hoàn toàn không ngờ được cuối cùng lại là kết cục như vậy!
"Chờ một chút!"
"Những nơi đi qua, quần cũng không để lại!"
"Mẹ nó, cái này không phải là kim sắc truyền thuyết sao?"
Đúng lúc này, khi Lương Xuyên nhìn thấy không ít người ở xa xa cũng bị Chu Khải cướp sạch sẽ, trong đầu đột nhiên nhớ lại một câu mà gần đây mọi người thường hay truyền tai cho nhau!
"Hắn, hắn, chẳng lẽ hắn là một trong số những thành viên của kim sắc truyền thuyết?"
Nhìn Chu Khải ở phía xa dựa vào đạo thiết tiên lục điên cuồng cướp đoạt, trên mặt Lương Xuyên cũng lộ vẻ trầm tư!
...
Trong phòng khách quán rượu!
"Đinh! Chúc mừng túc chủ phá của thành công, ban thưởng một trăm vạn điểm phá sản, ban thưởng Thăng Tiên Đan *1, ban thưởng Ngộ Kiếm Thạch ẩn chứa Cửu Cảnh · Kiếm Chi Pháp Tắc *10000!"
Theo tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống bỗng nhiên vang lên, khóe miệng Diệp Phong cũng nở một nụ cười!
"Không tệ!"
"Xem ra sau này có thể thường xuyên chơi như vậy!"
"Nhưng mà lần này phát động ban thưởng đặc thù lại là một vạn khối Ngộ Kiếm Thạch ẩn chứa Cửu Cảnh · Kiếm Chi Pháp Tắc, cái đồ chơi này giữ lại cũng không có tác dụng gì!"
Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng bắt đầu trầm tư, dù sao sau này nếu như mọi người cần gì thì hắn có thể tiêu hao điểm phá sản mở ra từ trong các loại tiên bình, cho nên những thứ được ban thưởng này hắn cũng không muốn giữ lại!
"Đúng rồi!"
"Ta có thể treo những Ngộ Kiếm Thạch này trong Thần Thông Mao Ốc!"
"Sau này phàm là muốn đi ngồi xổm bồn cầu thì nhất định phải bịt kín hai mắt rồi không sử dụng thần thức, tìm được vị trí bồn cầu ở trong đó, làm như vậy không phải là dung nhập tu luyện vào trong cuộc sống thường ngày hay sao!"
"Không xài hố ga, bày ra trận pháp có thể chôn vùi tạp vật ở trong bồn cầu, để bồn cầu cố định biến thành bồn cầu di động, gia tăng độ khó khi tìm kiếm!"
"Đồng thời thiết lập phong quy thứ nhất của Tinh Hồn Phong, không cần biết là người hay là yêu, mỗi ngày nhất định phải ngồi xổm nhà tranh ba lần!"
Nghĩ tới những thứ này, Diệp Phong cũng nở một nụ cười, sau đó âm thầm nghĩ: "Vì để cho mọi người có thể tiến vào trạng thái tu luyện trong cuộc sống hàng ngày, ta có thể nói là vừa tốn công vừa tốn tiền!"
Bành!
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người ta mở mạnh ra, sau đó Chu Khải đi tới, cũng hưng phấn hô lớn với Diệp Phong: "Diệp thiếu, lần này chúng ta kiếm bộn rồi!"
Một lát sau!