Chương 508 Mỗi ngày ra ngoài phá của, hắn cũng không xuống tay với ta
Nghe Hồ Lỵ đề nghị như vậy, trong đầu Lạc Thiên Tuyết cũng không khỏi nghĩ lại những chuyện mà Diệp Phong đã làm cho nàng, chuyện này khiến khóe miệng nàng nở một nụ cười xấu xa tự lẩm bẩm: "Nếu ngươi tán ta xong rồi mặc kệ, vậy thì giờ ta sẽ tán ngược lại ngươi, ta sẽ phụ trách tới cùng!"
...
"Hắt xì!"
"Ai nghĩ đến ta chứ?"
"Đáng chết, trời vừa sụp tối, thất tiên nữ đã đợi không kịp?"
Vô duyên vô cớ hắt hơi một cái, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó khóe miệng cũng không tự chủ được mà nở một nụ cười xấu xa!
"Dáng vẻ chủ nhân bây giờ thật là hư!"
"Xem ra hắn biết kế hoạch của Lạc Thiên Tuyết và Hồ Lỵ, vậy ta cũng không cần nhắc nhở."
Lúc này, Diệp Tiểu Đường thần thức trải rộng toàn bộ thượng giới nghe được cuộc nói chuyện của Lạc Thiên Tuyết và Hồ Lỵ, vốn nghĩ nói với Diệp Phong một chút nhưng nhìn thấy dáng vẻ Diệp Phong bây giờ, nàng thức thời không có nói chuyện này ra.
"Làm sao bây giờ?"
"Mẹ nó, đây là đại ca thật!"
"Nhưng bây giờ lại muốn vứt bỏ ta mà đi, có phải ta nên làm chút gì đó hay không?"
Được sự giúp đỡ của Diệp Tiểu Đường, Trần Phàm đã khôi phục thương thế nhìn hai người sắp rời đi, cắn răng quỳ xuống trước mặt Diệp Phong lần nữa.
???
Mẹ nó, cái thằng ngu này bị bệnh thật à!
Động một chút lại quỳ xuống, hơn nữa còn quỳ thành thục như vậy?
Đang chuẩn bị rời đi, Diệp Phong nhìn thấy Trần Phàm quỳ xuống trước mặt mình lần nữa, hắn thật đau đầu!
"Đại ca!!!"
"Đã nói cả đời, sao ngươi có thể nhẫn tâm vứt bỏ ta!"
"Nếu ngươi đi, một ngày không có ngươi, vậy ta sống thế nào!"
Lúc này, Trần Phàm quỳ nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Phong, sau đó trực tiếp ôm lấy đùi Diệp Phong hô to lên!
???
Thần mẹ nó đã nói cả một đời, chẳng phải hai ngày sao?
Hơn nữa cái gì gọi là ta đi ngươi cũng không biết sống thế nào, mẹ nó sao ngươi không gọi ta một tiếng Yến Tử luôn đi?
Nhìn Trần Phàm ôm lấy bắp đùi mình khóc ròng ròng, trên mặt Diệp Phong cũng trong nháy mắt treo đầy hắc tuyến!
Ngay lúc Diệp Phong không muốn để ý tới đối phương, cũng chuẩn bị rời đi thì chợt chú ý tới những cực phẩm Tiên Linh Tinh cách đó không xa, nghĩ đến Trần Phàm rất si mê Tiên Linh Tinh đến thành bệnh, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một ý nghĩ thú vị.
"Trần Phàm huynh!"
"Hai người chúng ta bát tự không hợp, cũng không thích hợp ở chung!"
"Ngươi thích cất giữ cực phẩm Tiên Linh Tinh, nhưng ta thích tiêu hết hoặc ném cực phẩm Tiên Linh Tinh đi, cho nên, ngươi không thích hợp trở thành ta..."
Không đợi Diệp Phong nói hai chữ 'tiểu đệ' ra, Trần Phàm lại trực tiếp đứng dậy đi đến trước đống cực phẩm Tiên Linh Tinh, dùng tiên lực bao trùm tất cả cực phẩm Tiên Linh Tinh, sau đó ném mạnh, trực tiếp ném mấy trăm khối cực phẩm Tiên Linh Tinh bay ra ngoài!
"Đại ca!"
"Không khéo, cuộc đời ta ghét nhất chính là cực phẩm Tiên Linh Tinh, nhìn thấy bọn chúng ta lập tức muốn nôn!"
Giải quyết hết những cực phẩm Tiên Linh Tinh đó, sau đó Trần Phàm cũng đi về tới, trên mặt nở một nụ cười nói với Diệp Phong.
"Điên rồi!"
"Tên ngu này điên rồi!"
"Những cực phẩm Tiên Linh Tinh đó mới là Yến Tử trong lòng ngươi, mẹ nó ngươi lại ném nó?"
Thấy cảnh này, Diệp Phong kinh hãi tròng mắt đều sắp trợn lồi ra, hắn nghĩ mãi mà vẫn không rõ, đối phương vì có thể nhận hắn làm đại ca mà lại làm được đến mức độ này!
"Trần Phàm huynh!"
"Chúng ta quen biết cũng chỉ nửa ngày, mặc dù không biết tại sao ngươi cố chấp muốn nhận ta làm đại ca như vậy, nhưng ta muốn nói là rốt cuộc ta có chỗ nào khiến cho ngươi tin phục như thế, ta đổi còn không được sao?"
Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong cũng nở một nụ cười khổ khuyên bảo Trần Phàm.
"Đại ca!"
"Ta nhìn trúng ngươi ở chỗ phá của, ngươi hãy để cho ta đi theo ngươi đi!"
Nghĩ đến trước đó Diệp Phong nói mình là thần hào phá của, khi không biết nên trả lời như thế nào Trần Phàm trực tiếp nói phá của!
Mặc dù hắn si mê với cực phẩm Tiên Linh Tinh nhưng hắn biết, nếu như không có núi dựa mạnh mẽ hoặc thực lực mạnh mẽ, cho dù hắn có bao nhiêu cực phẩm Tiên Linh Tinh thì đến cuối cùng cũng không thủ được, chớ nói chi là với thực lực của hắn bây giờ, cho dù có nhiều thiên tài địa bảo như vậy cũng không dám đi đổi cực phẩm Tiên Linh Tinh với những đại thế lực hoặc cường giả!
Mà chỉ có để cho mình trở nên mạnh lên, có lẽ có một núi dựa mạnh mẽ, vậy sau này hắn không chỉ có thể thu hoạch được càng nhiều cực phẩm Tiên Linh Tinh hơn nữa còn có năng lực bảo vệ được, đây chính là nguyên nhân hắn chấp nhất nhận Diệp Phong làm đại ca!
Về phần Diệp Phong nói sẽ chỉ tiêu hết và ném cực phẩm Tiên Linh Tinh, hắn cảm thấy trình độ phá của của đối phương hẳn là mình có thể đứng vững!
"Ngọa tào!"
"Phương diện phá của này ta mẹ nó thật sự không thể nào đổi!"
"Nhưng mà tên ngu này thật sự không còn si mê với cực phẩm Tiên Linh Tinh sao?"
Nghe nói như thế, Diệp Phong lại nhìn về phía Trần Phàm, vẻ mặt không quá tin tưởng.
"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, đối phương là chân tâm thật ý muốn nhận ngươi làm đại ca, nhưng mà cũng có một chút mục đích của mình, đó chính là không ngừng mạnh lên ở bên cạnh ngươi, từ đó sau này có thể thu hoạch được càng nhiều cực phẩm Tiên Linh Tinh!"
Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở của hệ thống lại bỗng nhiên vang lên trong đầu Diệp Phong.
"Hóa ra là như vậy!"
"Như thế có chút thú vị!"
"Mặc kệ hắn có mục đích gì, đã thật tâm thật ý muốn nhận ta làm đại ca, vậy chắc chắn độ trung thành với ta không có vấn đề!"
"Nhưng mà theo bên cạnh ta phá của, hắn tự tin sau này còn có thể tiếp tục si mê với những cực phẩm Tiên Linh Tinh đó sao?"
Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng hứng thú, hắn rất muốn nhìn thử xem bị mình điên cuồng phá sản ảnh hưởng, đối phương có thể kiên trì được bao lâu, đây cũng không phải là hắn cố ý muốn tra tấn đối phương mà là đối phương muốn phối hợp với hắn phá của!
"Trần Phàm huynh!"
"Nếu như ngươi đã muốn nhận ta làm đại ca như vậy thì ngươi cứ đi theo ta đi!"
Sau khi đưa ra quyết định, Diệp Phong cũng cười lên tiếng nói với Trần Phàm.
Bành!