Chương 509 Ngươi nhàm chán muốn đi chơi, kéo theo ta làm gì?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Trần Phàm cực kỳ thuần thục quỳ xuống trước mặt Diệp Phong lần nữa, sau đó tràn đầy kích động hô lớn: "Đại ca ở trên, xin nhận tiểu đệ cúi đầu!"
Nhìn thấy Trần Phàm lại tiếp tục quỳ xuống một lần nữa, Diệp Phong cũng phục thật sự, mẹ nó, cái này đúng là quỳ xuống tiểu vương tử!
"Trần Phàm!"
"Tại sao ngươi cứ động một chút là lại quỳ xuống như vậy?"
Gọi Trần Phàm đứng lên, sau đó rốt cuộc Diệp Phong cũng nhịn không được hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
"Đại ca!"
"Quỳ xuống có thể bảo mệnh!"
"Ở trong Thiên Đạo Chiến Trường, không biết ta đã dùng phương thức quỳ xuống sống sót được bao nhiêu lần, nếu như so với mạng sống thì quỳ xuống có là gì đâu!"
"Hôm nay ta quỳ một người, ngày khác vạn người quỳ ta, chỉ cần có thể sống sót tiếp được trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này thì ta làm như vậy cũng không phải vấn đề lớn gì!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Trần Phàm cũng vẻ mặt thành thật giải thích.
"Mặc dù đây là thủ đoạn mưu sinh của ngươi!"
"Nhưng nếu như ngươi đã theo ta, sau này không thể tùy tiện quỳ xuống trước mặt người khác nữa, nếu như xuất hiện thêm một lần nữa thì ngươi có thể rời đi!"
Đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, Diệp Phong không phản đối phương thức mưu sinh tương đối đặc thù này của Trần Phàm nhưng theo hắn thì chắc chắn không thể sử dụng nữa.
"Tiểu Đường!"
"Mở ra không gian thông đạo, chúng ta lập tức chạy tới Minh Xuyên Thành!"
Nhắc nhở Trần Phàm xong, Diệp Phong cũng trực tiếp lên tiếng nói với Diệp Tiểu Đường đang đứng bên cạnh.
Mà Trần Phàm là người cuối cùng đi vào không gian thông đạo, khi bước vào không gian thông đạo, hắn cũng quay đầu nhìn về phía hướng mình ném cực phẩm Tiên Linh Tinh, trên mặt lộ vẻ cực kỳ đau lòng!
...
Minh Xuyên Thành, phòng khách quán rượu!
"Chuyện gì xảy ra?"
"Tại sao ta cảm thấy ánh mắt sư tôn và sư tổ nhìn ta có chút không thích hợp đâu?"
Trong phòng khách, Diệp Phong phát hiện ánh mắt Lạc Thiên Tuyết và Hồ Lỵ nhìn về phía mình đều có chút không thích hợp, chuyện này khiến cho hắn có chút khó hiểu.
"Sư tôn!"
"Tại sao ngươi bỗng nhiên muốn đi Thiên Đạo Chiến Trường, chẳng lẽ đã dọn sạch Thái Hư Kiếm Tông, Bồng Lai Tiên Đảo và Thiên Vũ Tông rồi hay sao?
Không suy nghĩ thêm về tình huống kỳ quái này nữa, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ hiếu kì nhìn về phía Lạc Thiên Tuyết hỏi thăm.
"Lần này chỉ là đi thu lợi tức, cho nên ta cũng không muốn tiếp tục đi theo nữa!"
"Mà trở lại Thánh Địa cũng không có chuyện gì, cho nên muốn đi Thiên Đạo Chiến Trường chơi đùa, không chừng còn có thể gặp được đại cơ duyên!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Lạc Thiên Tuyết cũng cười giải thích.
Hả?
Bởi vì nhàm chán cho nên muốn đi Thiên Đạo Chiến Trường chơi đùa?
Vậy ngươi tự mình đi chơi là được rồi, ngươi kéo theo ta làm gì, ngươi cho rằng ai cũng rảnh rỗi giống như ngươi vậy sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Phong ra vẻ tiếc nuối nói: "Sư tôn, mặc dù ta rất muốn đi với ngươi, nhưng thực lực của ta đã đột phá đến Địa Tiên Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, cho dù chúng ta tiến vào thiên địa chiến trường thì ngươi sẽ bị truyền tống đến Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường, mà ta sẽ truyền tống đến Đệ Nhị Trọng Thiên Đạo Chiến Trường, hoàn toàn không thể ở chung!"
"Sư tôn!"
"Ngươi thấy chứ, ta đã sáng tạo cơ hội hai người chung đụng, nhưng hắn không hứng thú!"
"Ta dám cam đoan, trong tay hắn tuyệt đối có bí bảo áp chế thực lực, hắn chỉ không muốn đi với ta mà thôi!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên Tuyết cũng cười khổ truyền âm cho Hồ Lỵ đang đứng bên cạnh.
"Thiên Tuyết!"
"Xem ra ngươi muốn bắt lại đồ tôn này của ta thì vẫn rất khó khăn, nếu như trong tay hắn có bí bảo, vậy ngươi trực tiếp nói ra, chúng ta cũng không thể vừa triển khai kế hoạch thì đã thất bại!"
Nghe được Lạc Thiên Tuyết nói như vậy, Hồ Lỵ nghĩ nghĩ, sau đó cũng đưa ra lời đề nghị của mình.
"Diệp Phong!"
"Lúc ở hạ giới, ta nhớ được ngươi từng dẫn theo Soái Bức Huyết và Cẩu Tử cùng đi Thiên Đạo Chiến Trường đánh cướp, đừng nói trong tay ngươi không có bí bảo áp chế thực lực!"
"Lần này ngươi muốn đi cũng phải đi với ta, không muốn đi cũng phải đi với ta!"
Nghe được Hồ Lỵ đề nghị như vậy, Lạc Thiên Tuyết cũng vẻ mặt thành thật lên tiếng nói với Diệp Phong.
"Ngọa tào!"
"Sao ta lại quên mất chuyện này cơ chứ!"
Nghe được Lạc Thiên Tuyết nói như vậy, Diệp Phong cũng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ nói ra: "Sư tôn, ngươi không nói ta cũng quên, vậy lúc nào chúng ta xuất phát?"
"Đại ca!"
"Nếu như có bí bảo áp chế thực lực, vậy thì dẫn ta theo đi!"
"Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường ta rất quen, ta xông xáo trong đó suốt mấy chục năm, nếu như các ngươi muốn chơi thì ta có thể cung cấp không ít trợ giúp!"
Đúng lúc này, Trần Phàm đang đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
???
Thằng ngu này là ai vậy?
Ta đã thành công bước thứ nhất, ngươi lại xía vào là có ý gì?
Nghe được Trần Phàm nói như vậy, Lạc Thiên Tuyết cũng dùng ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn về phía đối phương, nếu như ánh mắt có thể giết người thì bây giờ nàng chỉ hận không thể thiên đao vạn quả Trần Phàm!
Nhưng mà, Diệp Phong nghe được Trần Phàm nói như vậy thì trước mắt lại sáng lên, mừng thầm nói: "Thu tiểu đệ vẫn có tác dụng, thời khắc mấu chốt thật mẹ nó thượng đạo!"
"Sư tôn!"
"Hắn tên là Trần Phàm, là tiểu đệ ta vừa thu, vừa khéo hắn vô cùng quen thuộc với Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường, không được thì để hắn theo ngươi đi chơi đi, mà ta vừa khéo còn có một số chuyện khác phải đi làm!"
Lúc này, Diệp Phong cũng cười nói với Lạc Thiên Tuyết ý nghĩ của mình.
"Mục tiêu của ta là ngươi, bây giờ ngươi lại muốn để cho thằng ngu này đi với ta đi Thiên Đạo Chiến Trường chơi?"
"Mặc dù nữ nhân xinh đẹp này là sư tôn đại ca, nhưng có liên quan gì đến ta, ta chỉ muốn đi theo đại ca!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, hai người Lạc Thiên Tuyết và Trần Phàm liếc nhau, trong mắt đều toát ra vẻ ghét bỏ!
"Không được!"
"Ngươi phải đi với ta!"
Lúc này, Lạc Thiên Tuyết cũng trực tiếp từ chối đề nghị này của Diệp Phong!
"Đại ca!"