← Quay lại trang sách

Chương 510 Đại ca, ngươi tìm cái gì, tiểu đệ giúp ngươi tìm

Nếu không ngươi theo đi thôi, nếu ngươi không đi cùng, vậy ta cũng không đi!"

Trần Phàm cũng lo lắng Diệp Phong sẽ không đi, lúc này cũng khuyên.

???

Hai người các ngươi là tình huống như thế nào!

Sao nhất định phải dẫn ta theo!

Nghe được hai người nói như vậy, Diệp Phong cũng bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhìn về phía Lạc Thiên Tuyết lên tiếng nói: "Sư tôn, ta đi còn không được nha, vậy lúc nào chúng ta xuất phát?"

"Sắc trời đã tối!"

"Chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm trước, sáng sớm ngày mai xuất phát, hẳn là có thể đuổi tới tháp truyền tống Thiên Đạo Chiến Trường cách nơi này gần nhất trước tối mai."

Nghe được Diệp Phong đồng ý, trên mặt Lạc Thiên Tuyết cũng toát ra tiếu dung lần nữa, sau đó nói ra sắp xếp của mình.

"Tốt!"

"Ngày mai các ngươi còn phải đi đường, đều nghỉ ngơi sớm một chút đi!"

Lúc này, Hồ Lỵ đang đứng bên cạnh cười nói xong thì rời khỏi nơi ở của Lạc Thiên Tuyết trước!

Một lát sau!

"Trần Phàm!"

"Ngươi đứng ở cửa ra vào làm gì, về phòng ngươi nghỉ ngơi đi!"

Đi vào phòng mình, đang lúc Diệp Phong chuẩn bị đóng cửa thì lại nhìn thấy Trần Phàm thân thể đứng nghiêm ở cửa ra vào, chuyện này khiến hắn hơi nghi hoặc một chút, lên tiếng hỏi thăm.

"Đại ca!"

"Ta không về nghỉ ngơi, ở đây trông coi cho ngươi!"

"Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào quấy rầy ngươi nghỉ ngơi!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Trần Phàm thì vẻ mặt thành thật lên tiếng nói.

"Giúp ta trông coi?"

Nhìn vẻ mặt thành thật của Trần Phàm, Diệp Phong cũng nhịn không được cười nói: "Đi về nghỉ ngơi đi, không cần trông coi, đêm hôm khuya khoắt ai sẽ tới quấy rầy ta nghỉ ngơi!"

"Đại ca!"

"Ngươi cũng không cần để ý, đây là chuyện mà thân là tiểu đệ ta phải làm, ngươi mau đi về nghỉ đi!"

Nói xong, Trần Phàm cũng không đợi Diệp Phong nói thêm cái gì, trực tiếp đóng kỹ cửa giúp Diệp Phong!

"Vất vả lắm đại ca mới nhận ta, ta nhất định phải biểu hiện tốt một chút, tuyệt đối không thể bỏ qua bất kỳ một cơ hội có thể biểu hiện nào!"

Đóng kỹ cửa phòng, sau đó Trần Phàm cũng đứng ở bên trái cửa phòng, trực tiếp làm môn thần!

"Không nghĩ tới tiểu tử Trần Phàm này vẫn rất hiểu chuyện!"

"Vậy buổi tối hôm nay ta có thể chơi đùa với thất tiên nữ rồi!"

"Nhưng mà hôm nay nhìn thấy sư tôn và sư tổ sao luôn cảm thấy các nàng có chút không thích hợp?"

Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Phong cũng theo thói quen kẹp chăn ở giữa hai chân ngủ.

...

"Diệp Phong, gia hỏa này không tán ta, nếu ta quá mức chủ động, có thể sẽ không tốt lắm, hẳn là nên từ từ!"

"Nếu không, ta đi tìm hắn trò chuyện một hồi, rút ngắn quan hệ trước một chút?"

"Bây giờ hẳn là hắn còn chưa ngủ chứ!"

Bên trong phòng, Lạc Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, trực tiếp rời khỏi phòng mình đi đến nơi ở của Diệp Phong.

"Thánh Chủ!"

"Đại ca đã nghỉ ngơi, nếu ngươi có chuyện tìm đại ca thì sáng sớm ngày mai rồi nói sau!"

Nhưng mà khi Lạc Thiên Tuyết đi tới trước cửa phòng Diệp Phong thì lại bị Trần Phàm ngăn lại!

???

Còn phái người phòng ta?

Nhìn thấy Trần Phàm ngăn lại mình, Lạc Thiên Tuyết cả người đều mộng!

"Ta là sư tôn hắn!"

"Hắn cũng phải nghe lời của ta, ngươi nhất định phải cản ta?"

Sau khi tỉnh táo lại, Lạc Thiên Tuyết cũng có chút tức giận lên tiếng nói với Trần Phàm.

"Thánh Chủ!"

"Đại ca nghe ngươi chính là chuyện của đại ca, nhưng ta chỉ nghe đại ca!"

"Hôm nay có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ quấy rầy đại ca nghỉ ngơi!"

Nhưng mà, Trần Phàm trả lời lại khiến cho Lạc Thiên Tuyết bất ngờ, nàng không nghĩ tới Trần Phàm này lại trung thành với Diệp Phong đến trình độ như vậy!

Lạc Thiên Tuyết không biết là từ nhỏ đến lớn Trần Phàm trải qua rất rất nhiều chuyện, hắn biết rõ một chuyện, đó chính là quyết định một người thì chỉ nghe người đó, về phần những người còn lại, không cần biết đối phương là ai, hắn cũng sẽ không để ý tới!

"Hắn kêu ngươi canh giữ ở đây?"

Đối với thái độ trung thành tuyệt đối của Trần Phàm, Lạc Thiên Tuyết cũng khỏi sinh ra chút tức giận nhưng nàng cũng hiểu cho hắn!

"Không phải!"

"Là chính ta chủ động muốn thủ ở chỗ này!"

"Đây là chuyện mà tiểu đệ như ta phải làm!"

Nghe được Lạc Thiên Tuyết hỏi thăm, Trần Phàm cũng trực tiếp giải thích.

"Muốn thừa cơ thử thái độ Diệp Phong một chút hay không?"

Nghe được Trần Phàm trả lời, Lạc Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: "Vậy sáng sớm ngày mai ngươi nói cho Diệp Phong, nói là buổi tối hôm nay ta tới là muốn cho hắn nhìn bộ quần áo đó."

Nói xong, Lạc Thiên Tuyết nghĩ đến bộ quần áo do Tử Minh Huyền Tinh chế tạo đó, trên mặt cũng đỏ bừng, sau đó trực tiếp quay người đi về phòng mình.

Sáng sớm hôm sau!

"Đại ca!"

"May mà ta đêm qua giúp ngươi thủ, nếu không chắc chắn ngươi không thể nào nghỉ ngơi cho tốt!"

Sau khi Diệp Phong tỉnh lại, Trần Phàm đi vào phòng, cũng vẻ mặt đắc ý nói ra công lao của mình!

"Ừm?"

"Thế nào, đêm qua còn có người suýt chút quấy rầy đến mộng đẹp của ta rồi?"

Nghe được Trần Phàm nói như vậy, Diệp Phong cũng có chút hiếu kỳ hỏi thăm.

"Đúng vậy!"

"Tối hôm qua Thánh Chủ đến đây, nói có việc muốn tìm ngươi, nhưng vì muốn cho ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta trực tiếp cản Thánh Chủ lại, mặc dù nàng là sư tôn đại ca nhưng ta chỉ nghe đại ca!"

"Nhưng mà lúc Thánh Chủ rời đi có nhờ ta nói cho ngươi một câu, nói tối hôm qua nàng đến tìm ngươi là muốn cho ngươi xem bộ quần áo đó một chút, dù sao ta không biết rõ lời này rốt cuộc là ý gì!"

Lúc này, Trần Phàm cũng nói lại lời Lạc Thiên Tuyết nhờ nói cho Diệp Phong.

"Cái gì!"

"Sư tôn nói như vậy thật?"

Nghe nói như thế, Diệp Phong cả người đều tỉnh táo lại!

"Đúng vậy!"

"Thánh Chủ nói như vậy!"

Nói đến đây, Trần Phàm phát hiện Diệp Phong ngồi ở trên giường bắt đầu cúi đầu tìm kiếm cái gì ở hai bên trái phải, sau đó vội vàng hỏi: "Đại ca, ngươi tìm cái gì, tiểu đệ giúp ngươi tìm!"

"Kiếm của ta đâu rồi!"

"Đại bảo kiếm dài bốn mươi mét của ta đâu!"

"Mẹ nó, ta chém chết cái thằng ngu này!"

Nghe được Trần Phàm trả lời như vậy, Diệp Phong mẹ nó càng tức giận, lấy một thanh trường kiếm từ trong tiên giới ra lập tức đuổi theo Trần Phàm đã chạy xa!

"Xong đời!"