← Quay lại trang sách

Chương 513 Thiên Đạo kiếp vân đều tới, các ngươi còn đút tiên quả cho nhau ăn? (2)

Ngươi cứ gọi ta là đồ nhi đi, nếu không ta không có cảm giác diễn."

"Về phần để ai đến, chỉ với cái kiếp vân nho nhỏ này thì hãy để cho Diệp Nhất tới là được rồi!"

Nói xong, Diệp Phong âm thầm nói với hệ thống: "Hệ thống, để Diệp Nhất tới một chuyến!"

"Cảm giác diễn?"

"Đó là có ý gì?"

Bên cạnh, Lạc Thiên Tuyết nghe được Diệp Phong nói như vậy, trên mặt lại lóe lóe lên vẻ khó hiểu.

"Ha ha ha!"

"Chủ nhân, Diệp Nhất đến rồi!"

Đúng lúc này, theo một khe hở không gian xuất hiện, giọng nói tràn đầy hưng phấn của Diệp Nhất cũng vọng từ trong đó ra.

"Ha ha ha!"

"Chủ nhân, Diệp Nhất đi!"

"Cái đồ chơi này ta không giải quyết được, vẫn phải tìm thành viên chính thức đội hộ vệ bại gia!"

Khi Diệp Nhất từ trong vết nứt không gian đi ra, phát hiện thân ở Thiên Đạo Chiến Trường, mà ở trên không trung lại có Thiên Đạo kiếp vân đáng chết đó thì trên mặt lộ ra vẻ lúng túng nhanh chóng chạy vào trong vết nứt không gian.

"Ngọa tào!"

"Diệp Nhất không giải quyết được Thiên Đạo kiếp vân ở nơi này, hình như lần trước là chạy đi về gọi Diệp Tiểu Cước ra giải quyết, sao ta lại quên chuyện này đi chứ!"

Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, Diệp Phong cũng mới nhớ tới việc này.

"Cái gì!"

"Ngươi mặc kim giáp lúc nãy là ai?"

"Nơi này chính là Thiên Đạo Chiến Trường, cho dù là Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong cũng không thể xé rách không gian từ bên ngoài đi vào!"

"Hơn nữa còn có thể tới lui tự nhiên, đây là Thiên Đạo Chiến Trường mà ta biết sao?"

Nhìn thấy Diệp Nhất đi ra rồi lại đi trở về, Trần Phàm đang đứng bên cạnh cả người đều ngớ ngẩn, bởi vì cảnh tượng này trực tiếp thay đổi nhận thức của hắn!

"Hám Thiên Cước!"

Đúng lúc này, theo một giọng nói thô kệch vang lên, một cái dấu chân lớn che khuất bầu trời xuất hiện ở trên Thiên Đạo kiếp vân màu trắng vừa mới hình thành ở trên không trung!

Oanh!

Phía dưới dấu chân, không gian sụp đổ, Thiên Đạo kiếp vân màu trắng quỷ dị cũng bị không gian sụp đổ thôn phệ sạch sẽ trong nháy mắt!

"Chủ nhân!"

"Bên kia còn có chuyện cho nên ta đi trước đây!"

Giải quyết xong kiếp vân màu trắng, sau đó Diệp Tiểu Cước cũng vội vã biến mất trong vết nứt không gian!

"Tình huống như thế nào?"

"Ngươi chỉ là một người trông coi nhà thì bận rộn cái gì?"

Nhìn thấy Diệp Tiểu Cước cũng đến vội vàng đi vội vã, trên mặt Diệp Phong cũng toát ra vẻ mộng bức.

"Không nhìn pháp tắc của Thiên Đạo Chiến Trường!"

"Một cước diệt kiếp vân màu trắng!"

"Rốt cuộc đại ca này của ta có lai lịch gì!"

Lúc này, sau khi tỉnh táo lại, Trần Phàm cũng tỏ vẻ vô cùng chấn động nhìn về phía Diệp Phong!

"Đồ nhi!"

"Hình như mới nãy người đó là Diệp Tiểu Cước, người trông coi Thần Thông Mao Ốc ở Tinh Hồn Phong chứ!"

"Không ngờ được là thực lực của hắn cũng khủng bố như thế, vậy có phải thực lực của hắn cũng mạnh hơn Diệp Tiểu Kiếm hay không?"

Lúc này, nhìn Diệp Tiểu Cước đã rời khỏi đây, Lạc Thiên Tuyết cũng mặt lộ vẻ hiếu kì nhìn về phía Diệp Phong hỏi thăm.

"Sư tôn!"

"Ngươi nói như vậy là ngươi quá đề cao hắn rồi!"

"Nếu như hắn nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm thì sợ là sẽ bị hù đến toàn thân run rẩy!"

Nghe được Lạc Thiên Tuyết hỏi như vậy, Diệp Phong cũng cười giải thích.

"Vậy hắn sắp xếp thứ mấy?"

Lạc Thiên Tuyết nghe xong càng thêm hiếu kì dò hỏi.

"Thứ mười!"

"Trong mười người, Diệp Tiểu Cước là người yếu nhất!"

Nói xong, Diệp Phong cũng cười đưa một quả tiên quả giống như loại nho tới trước miệng Lạc Thiên Tuyết.

"Mười người?"

"Cường giả cấp bậc như thế này mà bên cạnh đại ca lại có mười người?"

"Mà tráng hán vừa mới một cước đạp nát kiếp vân màu trắng lúc nãy lại là người yếu nhất trong số mười người?"

Nghe được cuộc nói chuyện giữa Diệp Phong với Lạc Thiên Tuyết, Trần Phàm đang đứng bên cạnh đầu tiên là chấn kinh, sau đó trực tiếp bắt đầu cười ngây ngô, hắn cảm thấy quyết định chính xác nhất trong cuộc đời này của mình là nhận Diệp Phong làm đại ca!

Có đại ca ngưu bức lên đến tận trời như vậy bảo hộ, hắn còn sợ ai!

...

Tinh Hồn Thánh Địa, Tinh Hồn Phong!

"Đồ Mãng, Cung Phong, Chu Khải!"

"Các ngươi đoán ta vừa mới nhìn thấy cái gì?"

"Bên cạnh Diệp thiếu lại có người, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì không lâu sau nữa sẽ có đồng bạn mới gia nhập vào trong đại gia đình của chúng ta rồi!"

Trở lại Tinh Hồn Phong, Diệp Tiểu Cước cũng một mặt hưng phấn lên tiếng nói với ba người.

"Thật!"

Ba người nghe được Diệp Tiểu Cước nói như vậy thì trên mặt cũng đều toát ra vẻ hưng phấn, có thể nói không có chuyện gì khiến cho bọn họ vui vẻ bằng có người mới tới đây!

...

Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường!

"Đại ca!"

"Phía trước có người, hơn nữa còn là bảy người!"

Đi một hồi, Trần Phàm bỗng nhiên chỉ về phía bảy người xuất hiện đằng trước hô to lên với Diệp Phong.

"Trần Phàm!"

"Ngươi xem xem trong mắt của ta có gì?"

Nghe được Trần Phàm đột nhiên hô to lên như vậy, Diệp Phong bỗng nhiên dùng hai ngón tay chỉ vào mắt của mình hỏi lại hắn.

"Đại ca!"

"Trong mắt của ngươi có ta!"

Trần Phàm nghe xong, không có chút do dự trực tiếp trả lời!

"Cái gì trong mắt có ngươi!"

"Trong mắt của ta có tròng mắt, ta không có mù, cho nên lần sau ngươi có thể đừng la to lên như vậy hay không, mẹ nó, dọa cho ta giật thót tim!"

Nghe được Trần Phàm trả lời, Diệp Phong cũng mặt xạm lại lên tiếng nói.

"Đồ nhi!"

"Mau phá của đi, vi sư đã đợi không kịp!"

Lúc này, Lạc Thiên Tuyết đang đứng bên cạnh lại có chút không kịp chờ đợi thúc giục Diệp Phong.

"Sư tôn!"

"Cái tiên giới này ngươi cầm, bên trong có một vạn tấm định thân tiên lục, một hồi chúng ta ăn cướp tên thủ lĩnh, nếu như hắn dám không cho, chúng ta sẽ dùng định thân tiên lục này định trụ từng người từng người ở bên cạnh hắn, chúng ta hù chết hắn!"

Nói xong, Diệp Phong lập tức đưa tiên giới trên tay cho Lạc Thiên Tuyết, sau đó nhìn nói với Trần Phàm: "Trần Phàm, ngươi phụ trách đi lấy tất cả mọi thứ ở trên người những người bị định trụ đó tới đây!"

"Ừm?"

"Lấy tới?"