← Quay lại trang sách

Chương 518 Bát Phương Thành này của ngươi có bán hay không?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Đỗ Thiên Nhất cũng bị kinh hãi, cho dù là Bát Phương Thành ở dưới chân hay là những thành trấn khác ở trong Thiên Đạo Chiến Trường do Bát Phương Tông bọn họ nắm trong tay, chỉ có chuyện bị người khác đưa chiến thiếp cướp đoạt chứ chưa bao giờ gặp được có người muốn trực tiếp mua lại!

"Diệp Phong huynh!"

"Không cần biết những lời mà ngươi vừa mới nói là thật hay là giả nhưng mà Bát Phương Tông chúng ta không thể bán quyền quản lý Bát Phương Thành!"

"Trong đó liên quan đến rất nhiều chuyện ta cũng không tiện giải thích cho ngươi!"

Đi vào phòng đóng kỹ cửa phòng, sau đó Đỗ Thiên Nhất ngồi xuống bàn trực tiếp từ chối ý nghĩ của Diệp Phong.

Hả?

Cái thằng ngu này không có bệnh đó chứ!

Không bán thì còn đi vào phòng ta ngồi để làm cái gì?

Vốn cho rằng đối phương đi vào phòng, cũng đóng kỹ cửa phòng là muốn thương lượng với hắn cuộc làm ăn này, ai mà ngờ được đối phương trực tiếp trả lời một câu không bán, mẹ nó, làm như vậy không phải là giống bệnh tâm thần hay sao?

"Ừm?"

"Đây là cái gì?"

Đúng lúc này, Đỗ Thiên Nhất cảm thấy hình như mình đã giẫm trúng cái gì đó, cũng trực tiếp cúi đầu xuống nhìn!

Nhưng khi hắn nhìn thấy trên quyển bí điển mà chân của mình giẫm trúng có viết năm chữ to 'Thập Hoang Phần Ma Trận' thì thân thể của hắn lại đột nhiên chấn động, sau đó trên mặt lộ ra vẻ khó có thể tin tranh thủ cầm bí điển lên!

"Uy!"

"Cái bàn gỗ này bị nghiêng, quyển bí điển nát đó là do ta vừa mới lót xuống dưới chân bàn, ngươi lấy ra ngoài làm gì?"

Nhìn thấy Đỗ Thiên Nhất xoay người lấy Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận của mình ra, Diệp Phong cũng có chút không hiểu hỏi thăm.

"Bán không?"

Nghe được Diệp Phong hỏi như vậy, sau khi Đỗ Thiên Nhất lật xem sơ qua bí điển rồi cực kỳ kích động nhìn về phía Diệp Phong hỏi thăm.

"Ừm?"

"Ngươi muốn mua quyển bí điển nát này của ta?"

Diệp Phong nghe xong cũng cảm thấy ngạc nhiên, hắn không ngờ được là lại có người sẽ mua quyển bí điển nát này.

"Không sai!"

"Ta muốn mua lại quyển bí điển này, giá tiền bao nhiêu ngươi cứ nói đi!"

Phát hiện Diệp Phong hoàn toàn không có coi quyển Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận trân quý này ra gì, Đỗ Thiên Nhất cũng mặt lộ vẻ kích động nói ra ý nghĩ của mình, hắn cảm thấy thao tác lần này đã mười phần chắc chín!

"Muốn mua cũng được!"

"Ngươi đưa bí điển cho ta trước."

Nói xong, Diệp Phong lập tức đưa tay phải ra, khi hắn cầm tới bí điển do Đỗ Thiên Nhất đưa tới, sau đó trực tiếp thu vào không gian của hệ thống rồi trả lời: "Không bán!"

Ta muốn mua Bát Phương Thành của ngươi, ngươi không bán!

Bây giờ ngươi muốn mua bí điển nát của ta, mẹ nó ta cũng không bán!

Nhìn thấy Đỗ Thiên Nhất đang ngồi ở đối diện ngẩn ra, Diệp Phong cũng nở một nụ cười đắc ý, thầm nghĩ trong lòng: "Ngươi không cho ta dễ chịu, vậy ta cũng không cho ngươi dễ chịu!"

"Không bán?"

"Diệp Phong huynh, ta thấy ngươi dùng bí điển nát này để lót chân bàn, hẳn là nó cũng không quan trọng gì với ngươi đúng không!"

"Ngươi yên tâm, ta có thể tốn một cái giá tiền rất lớn để mua nó!"

Nghe được Diệp Phong nói không bán, thậm chí còn cất bí điển lại, sau khi tỉnh táo lại Đỗ Thiên Nhất cũng gấp gáp nói.

"Không bán!"

"Ngươi ra giá bao nhiêu ta đều không bán!"

"Hơn nữa, ai nói với ngươi là nó không quan trọng với ta, lấy về vò vò đủ ta làm giấy vệ sinh bao nhiêu lần, cho nên nó rất quan trọng đối với ta!"

Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng trên mặt Đỗ Thiên Nhất, Diệp Phong lại cự tuyệt lần nữa, nhưng mà trong lòng lại âm thầm suy đoán: "Gia hỏa này là Thiếu tông chủ Bát Phương Tông, hẳn cũng không phải là đồ đần, nhưng hắn vẫn không khống chế được nét mặt và tâm tình của mình, như vậy thì có thể thấy được cái bí điểm này cực kỳ quan trọng đối với Bát Phương Tông bọn họ!"

"Diệp thiếu!!!"

"Nếu như ngươi không ngại, ta dùng đôi tay này để làm giấy vệ sinh cho ngươi cũng được nhưng ngươi ngàn vạn lần không thể dùng bí điển này để làm giấy vệ sinh!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trong nháy mắt Đỗ Thiên Nhất lập tức gấp gáp, thậm chí ngay cả lời nói cũng đã không còn lưu loát!

Má!

Chú ý tới Diệp Phong bỗng nhiên dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn mình, Đỗ Thiên Nhất mới tỉnh hồn lại, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Diệp Phong nói ra: "Diệp thiếu, không phải ngươi muốn mua lại quyền quản lý của Bát Phương Thành này hay sao, không bằng ta dùng quyền quản lý Bát Phương Thành này để trao đổi quyển bí điển này của ngươi, được không?"

"Đổi?"

"Rõ ràng ta có thể mua lại quyền quản lý, dựa vào cái gì phải đổi?"

"Có phải ngươi xem thường ta, cho là ta mua không nổi hay không!"

"Hơn nữa, cho dù Bát Phương Tông các ngươi không bán thì ta sẽ không đi những thành trấn khác mua hay sao?"

Nghe được Đỗ Thiên Nhất đề nghị, Diệp Phong vẻ mặt khinh thường trực tiếp cự tuyệt đối phương, hơn nữa còn biểu hiện ra mình rất không cao hứng!

???

Trao đổi hợp lý, ai cũng có được đồ mình cần, tại sao nhất định phải mua?

Hơn nữa làm sao lại thành ta xem thường ngươi rồi?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Đỗ Thiên Nhất cả người đều muốn điên rồi, hắn cảm thấy tư duy của Diệp Phong hoàn toàn không giống như người bình thường!

Chờ chút!

Trao đổi hợp lý, mẹ nó không hợp lý!

Quyền quản lý Bát Phương Thành trong Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường ẩn chứa giá trị hoàn toàn kém xa cuốn bí điển đó, sao ta lại đưa ra một cái giao dịch ngu xuẩn như vậy!

Nghĩ đến tình huống này, Đỗ Thiên Nhất cũng rơi vào trầm tư một lần nữa, hắn phải nghĩ ra một cái điều kiện trao đổi hợp lý mới được!

"Ra giá đi, thiếu niên!"

"Chỉ cần ngươi đưa ra giá cả hợp lý thì ta trực tiếp tăng giá mua lại, đến lúc đó quyển bí điển nát dùng để lót chân bàn này sẽ tặng cho ngươi!"

Nhìn thấy Đỗ Thiên Nhất rơi vào trầm tư, Diệp Phong cũng âm thầm chờ mong, hắn không thèm để ý việc dùng bí điển đổi quyền quản lý toà Bát Phương Thành này có bị thua thiệt hay không, bởi vì hắn sẽ không đổi, sẽ chỉ tặng nó như là một tặng phẩm, hắn chỉ để ý là đối phương có bán hay không thôi!

"Diệp thiếu!"