← Quay lại trang sách

Chương 523 Đỗ tông chủ, có phải ngươi xem thường ta hay không?

Mọi người ở đây hãm sâu trong tuyệt vọng, từng đạo Thiên Đạo lôi kiếp ầm ầm rơi xuống, phàm là vừa xuất thủ đả thương người, giết người bên trong thành trấn thì thời khắc này tất cả bọn họ đều trở thành mục tiêu cho Thiên Đạo kiếp vân phát tiết!

Ừng ực!

Nhìn thấy hai người cách đó không xa vừa mới còn đang chém giết lẫn nhau trực tiếp bị Thiên Đạo lôi kiếp chém thành tro bụi, Đỗ Thiên Nhất cũng nghĩ mà sợ nuốt nước miếng một cái, nếu như hắn không có nghe Diệp Phong nhắc nhở thì sợ là bây giờ đã không thể đứng ở chỗ này thở hào hển nữa rồi!

...

"Ngọa tào!"

"Đây là tình huống như thế nào!"

"Tại sao Bát Phương Thành lại bị vạn lôi oanh kích!"

Đỗ Tuyền Dương chạy tới nhìn thấy Bát Phương Thành nơi xa bị vạn lôi oanh kích, trực tiếp bị cảnh tượng kinh khủng này dọa sợ, thậm chí đại khảm đao dài mười mét cầm trong tay cũng run rẩy kịch liệt!

Một lát sau!

Khi Thiên Đạo kiếp vân dần dần tiêu tán, Đỗ Tuyền Dương cũng đi tới Bát Phương Thành!

Nhìn thấy cảnh hoàng tàn khắp nơi trên đường đi!

Nhìn thấy vô số người bị sợ vỡ mật trên đường phố!

Khi phát hiện được khí tức của Đỗ Thiên Nhất, Đỗ Tuyền Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng đi đến chỗ con trai mình, hắn rất muốn biết rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì!

...

Trong phòng khách quán rượu!

"Diệp thiếu!"

"Vị này là phụ thân của ta!"

Sau khi giới thiệu phụ thân của mình cho Diệp Phong, Đỗ Thiên Nhất cũng nhìn về phía Đỗ Tuyền Dương, vẻ mặt thành thật nói ra: "Phụ thân, chớ ngẩn ra đó, nhanh gọi Diệp thiếu!"

???

Ta, tông chủ Bát Phương Tông!

Cường giả Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng tối đỉnh!

Để cho ta gọi một tiểu tu sĩ có tu vi Nhân Tiên Cảnh Nhất Trọng là Diệp thiếu?

Nghe được Đỗ Thiên Nhất nói như vậy, trong nháy mắt Đỗ Tuyền Dương xúc động muốn lấy đại khảm đao dài mười mét ra!

"Phụ thân!"

"Diệp thiếu cũng không phải người bình thường!"

"Vừa nãy hắn liên tục giết ba người trong Bát Phương Thành, kết quả ngươi đoán xem, Thiên Đạo kiếp vân xuất hiện, sửng sốt không dám hạ một đạo Thiên Đạo lôi kiếp nào xuống, ngược lại trực tiếp bay đi!"

"Mặc dù chuyện này khiến cho người ta có chút khó mà tin được nhưng đó chính là sự thật!"

"Thậm chí, sau này người bên trong thành trấn bắt đầu chém giết lẫn nhau, Thiên Đạo kiếp vân này lại bay trở về, kết quả tất cả người động thủ đều bị đánh chết rồi nhưng Diệp thiếu vẫn hảo hảo đứng ở chỗ này, có thể nói Diệp thiếu là tồn tại kinh khủng mà ngay cả Thiên Đạo cũng không dám trêu chọc!"

Nhìn thấy Đỗ Tuyền Dương không có bất kỳ phản ứng gì, Đỗ Thiên Nhất cũng vội vàng dùng thần thức truyền âm giải thích.

Trừng!

Nghe được Đỗ Thiên Nhất nói như vậy, trong nháy mắt Đỗ Tuyền Dương trừng hai mắt tròn vo, trong mắt toát ra vẻ khó có thể tin!

"Diệp thiếu!"

"Ta là phụ thân của Đỗ Thiên Nhất, ngươi gọi ta lão Đỗ là được!"

Hiểu rõ được sự kinh khủng của Diệp Phong, Đỗ Tuyền Dương cũng thần thái cung kính lên tiếng nói với Diệp Phong, mặc dù chuyện này khiến cho người ta khó mà tin được nhưng lời của con trai mình nói hắn vẫn tin!

"Tông chủ Bát Phương Tông sao!"

"Cho dù là khi Thánh Địa huy hoàng nhất thì đối phương cũng là tồn tại mà Thánh Địa không dám trêu chọc!"

"Ai mà ngờ được một đại nhân vật như vậy bây giờ lại tự xưng lão Đỗ trước mặt phu quân của mình!"

Lạc Thiên Tuyết đang đứng bên cạnh thấy cảnh này thì cũng nhịn không được sợ hãi than thầm!

"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, ở trong Hư Không Chi Môn giam giữ Cổ Phương Sơn, hắn chính là cừu địch mấy ngàn năm của đối phương, để cho đối phương chiếm dụng một cái danh ngạch của Hư Không Chi Môn còn không bằng trực tiếp giao Cổ Phương Sơn cho đối phương xử trí!"

Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở của hệ thống chợt vang lên trong đầu Diệp Phong.

"Ừm?"

"Hệ thống, chuyện này mà cũng nhắc nhở ta nữa sao?"

"Hơn nữa Cổ Phương Sơn đó giam giữ thì giam giữ thôi, dù sao cũng còn chín danh ngạch trống."

Nghe được hệ thống nhắc nhở như thế, Diệp Phong cũng hơi nghi hoặc một chút, hỏi thăm.

"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, rác rưởi không xứng được giam giữ trong Hư Không Chi Môn!"

...

Nghe được hệ thống giải thích như vậy, trong lúc nhất thời Diệp Phong lại không phản bác được!

"Đỗ tông chủ!"

"Ngươi có biết Cổ Phương Sơn?"

Kết thúc giao lưu với hệ thống, sau đó Diệp Phong cũng nhìn về phía Đỗ Tuyền Dương lên tiếng hỏi thăm.

"Ừm?"

"Diệp thiếu, đúng là ta biết Cổ Phương Sơn, hơn nữa hai người chúng ta còn có thù hận mấy ngàn năm!"

Mặc dù không rõ tại sao Diệp Phong lại bỗng nhiên nhắc đến Cổ Phương Sơn nhưng Đỗ Tuyền Dương vẫn thành thật trả lời.

"Chờ một chút!"

"Lúc đầu ta sớm muộn gì cũng phải giết Cổ Phương Sơn đó!"

"Nhưng không cần biết Đỗ Tuyền Dương này có thù oán gì với Cổ Phương Sơn, nhờ đối phương giúp ta giết chết Cổ Phương Sơn, ta chẳng phải là có thể cho công tác phí?"

Bỗng nhiên nghĩ đến tình huống này, sau đó khóe miệng Diệp Phong cũng nở một nụ cười, thân là thần hào phá của, sao có thể lãng phí bất kỳ một cơ hội phá sản nào chứ!

"Đỗ tông chủ!"

"Ta muốn mời ngươi giúp ta một chuyện, không biết thuận tiện hay không?"

"Nhưng mà ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không để ngươi giúp ta không, xong chuyện ta sẽ cho công tác phí tương ứng!"

Lúc này Diệp Phong cũng trực tiếp nhìn về phía Đỗ Tuyền Dương lên tiếng hỏi thăm.

"Diệp thiếu!"

"Nếu như có thể giúp ngươi thì đó là vinh hạnh của ta, sao lại nhận công tác phí của ngươi được!"

Đỗ Tuyền Dương nghe xong cũng vội vàng đáp lại!

"Đỗ tông chủ!"

"Có phải ngươi xem thường ta hay không?"

Nghe được đối phương lại không muốn công tác phí của mình, Diệp Phong cũng ra vẻ tức giận lên tiếng hỏi ngược lại.

???

Xem thường ngươi?

Ta không muốn công tác phí sao còn biến thành xem thường ngươi rồi?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Đỗ Tuyền Dương cả người đều mộng, hắn cảm thấy câu trả lời của mình không có tâm bệnh!

"Phụ thân!"

"Diệp thiếu là thần hào phá của!"

"Ngươi không muốn công tác phí của hắn đó chính là xem thường hắn!"

"Nên nhận lấy công tác phí đi!"

Đúng lúc này, giọng nói của Đỗ Thiên Nhất bỗng nhiên vang lên trong đầu Đỗ Tuyền Dương.

Hả?

Nghe được Đỗ Thiên Nhất nhắc nhở, Đỗ Tuyền Dương cũng sững sờ, sau đó vội vàng nói: "Diệp thiếu, công tác phí này ta muốn!"

Cười!