Chương 537 Đại ca đừng cản ta, ngươi để cho ta đánh chết hắn đi
Không ai có thể hiểu rõ hơn một vạn gốc vạn năm Vạn Trùng Thảo có giá trị như thế nào so với hắn!
"Chẳng trách tiểu tử Đỗ Thiên Nhất đó sẽ bán!"
"Chỉ sợ tiểu tử đó ngoại trừ thu được chín mươi miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch thì cũng nhận được một số quà tặng vượt xa tưởng tượng!"
"Hơn nữa tiểu Phong bỗng nhiên làm ra quyết định như vậy, hiện tại xem ra rất có thể là hắn đã liên lạc với Đỗ Thiên Nhất!"
Lúc này, Vũ Túc tỉnh táo lại cũng nghĩ đến rất nhiều chuyện!
"Đại ca!"
"Đừng ôm ta, nhanh buông ra đi, con trai bảo bối của ta đứng mỏi chân rồi, ta phải đi lấy một cái ghế cho hắn!"
Nói xong, Vũ Túc vội vàng chạy qua một bên, trực tiếp lấy cái ghế mà trước đó Vũ Lang nằm đặt ở sau lưng Vũ Phong, sau đó cười lớn nói: "Tiểu Phong, ngươi đứng có mỏi chân không, mau ngồi xuống nghỉ một lát đi!"
"Diệp thiếu!"
"Ngươi đứng mệt không, mau ngồi xuống nghỉ một lát đi!"
Mà Vũ Phong nghe xong thì lại tranh thủ đưa cái ghế đó đến sau lưng Diệp Phong, sau đó vội vàng cười lên tiếng nói.
Ba!
Thấy cảnh này, Vũ Túc cũng vỗ trán một cái, thầm nghĩ trong lòng: "Đúng là ta đã quá kích động rồi sao ta lại quên Diệp thiếu được chứ, đến lúc then chốt còn phải nhờ vào con trai của ta, đúng là rất hiểu chuyện!"
???
Tình huống như thế nào?
Mẹ nó đây là tình huống như thế nào?
Không phải lúc nãy còn muốn đánh chết hắn hay sao?
Sao đột nhiên lại trở nên quan tâm như vậy?
Nhìn thấy cử động khác thường của Vũ Túc, Vũ Lang cũng cúi đầu trầm tư.
"Không thích hợp!"
"Vô cùng không thích hợp!"
"Chín tòa Tiên Trùng Thành lại chỉ bán chín mươi miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch, mà đệ đệ này của ta không những không tức giận mà ngược lại còn cực kỳ vui vẻ và kích động, rốt cuộc là vì lý do gì?"
Chờ chút!
Khi nghĩ đến đây thì trong đầu của Vũ Lang chợt nhớ tới một câu nói mà Diệp Phong vừa mới nói, đó chính là bên trong tiên giới ngoại trừ chín mươi miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch ra thì còn có một số thứ mà hắn tặng kèm!
"Đại chất tử!"
"Ngươi đưa tiên giới trong tay cho ta xem một chút, ta rất tò mò không biết Diệp thiếu tặng cho ngươi những thứ gì!"
Đi đến trước mặt Vũ Phong, Vũ Lang cũng mặt lộ vẻ hiếu kì lên tiếng nói.
Xoát!
Nghe được Vũ Lang nói như vậy, Vũ Phong lấy thế sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp nhét tiên giới trong tay vào trong quần của mình, sau đó vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: "Đại bá, cái gì tiên giới?"
"Mẹ nó!"
"Người nhà này rất biết cách chơi!"
Thấy cảnh này, Diệp Phong cũng nhịn không được mà bật cười, nói thật hắn rất muốn đưa ba người này đến Thánh Địa, mỗi ngày nhìn bọn họ hố lẫn nhau cũng là một chuyện cực kỳ vui sướng!
Ừm!
Đúng lúc này, Vũ Phong chợt chú ý tới tay phải Vũ Lang bỗng nhiên duỗi thẳng tắp, chuyện này khiến cho hắn bỗng nhiên cảm thấy không ổn sau đó vội vàng quay qua nhìn Vũ Túc đang đứng bên cạnh hô lớn: "Phụ thân, lại tới nữa rồi, người sẽ lập tức biết được tại sao ta lại nằm ở dưới đất ngủ!"
Hả?
Nghe được Vũ Phong nói một câu kỳ quái như vậy, Vũ Túc ừ đang đứng bên cạnh tranh mặt cũng lộ ra vẻ khó hiểu bởi vì hắn hoàn toàn không hiểu được hắn nói như vậy rốt cuộc là có ý gì!
Bành!
Theo một tiếng vang trầm đục vang lên, Vũ Phong hai mắt tối đen, trực tiếp ngã xuống đất hôn mê đi!
???
Tình huống này như thế nào?
Nhìn đại ca của mình một chiêu chặt cổ tay đánh cho con mình ngất xỉu sau đó lại lấy tiên giới từ bên trong quần của con mình ra, Vũ Túc bị cảnh tượng này làm cho bối rối không biết làm sao!
Chờ chút!
Đúng lúc này, Vũ Túc bỗng nhiên nghĩ đến câu nói mà Vũ Phong vừa mới nói, sau đó vội vàng nhìn về phía Diệp Phong đang đứng ở bên cạnh lên tiếng dò hỏi: "Diệp thiếu, trước đó người nói là Vũ Phong vẫn nằm ở dưới đất ngủ là ngủ như thế hay sao?"
"Đúng đó!"
"Trước đó Vũ thiếu ngủ như thế, ngủ rất là ngon, có kêu kiểu gì cũng không tỉnh lại!"
Nghe được Vũ Túc hỏi thăm như vậy, Diệp Phong cũng cười giải thích.
Minh bạch!
Nghe được Diệp Phong trả lời như vậy, Vũ Túc lập tức hiểu rõ ra, bây giờ rốt cuộc hắn đã biết được tại sao cả hai công việc mà con của mình lại không cướp được lấy một cái, mẹ nó, bị đánh cho ngất xỉu thì còn cướp cái rắm!"
"Vạn Trùng Thảo!"
"Ròng rã một vạn gốc Vạn Trùng Thảo, hơn nữa tất cả đều là vạn năm!"
Đúng lúc này, sau khi Vũ Lang kiểm tra xong tình huống ở bên trong tiên giới thì kinh hô lên, trên mặt cũng lộ ra vẻ khó có thể tin dù sao đừng nói là một vạn gốc, cho dù là một gốc vạn năm Vạn Trùng Thảo thì hắn cũng chưa từng nhìn thấy!
"Tiên Trùng thần bí Phệ Hồn Cổ đã biến mất trăm vạn năm, nói nướng liền nướng!"
"Vạn năm Vạn Trùng Thảo, nói đưa liền đưa!"
"Mặc dù không biết rốt cuộc Diệp thiếu là ai nhưng bây giờ có thể xác định một chuyện, đó chính là ta nhất định phải đi theo bên cạnh Diệp thiếu mới được!"
Sau khi hết khiếp sợ, Vũ Lang cũng âm thầm đưa ra một quyết định!
"Đại ca!"
"Tiểu Phong là cháu của ngươi, ngươi đối xử với hắn như vậy có phải là có chút quá đáng hay không..."
Lúc này, Vũ Túc cũng đi tới trước mặt Vũ Lang, nhưng mà không đợi hắn nói xong thì Vũ Lang đã trực tiếp ngắt lời hắn.
"Tiểu đệ!"
"Tiên giới này ta xem xong, trả lại cho ngươi!"
"Còn khí cụ này nữa, ngươi cũng đem nó đi luôn đi, bên trong có hai mươi con Phệ Hồn Cổ, tặng nó cho ngươi!"
Nghe được Vũ Lang nói như vậy, lại nhìn tiên giới và khí cụ chứa Phệ Hồn Cổ trong tay, Vũ Túc cả người đều choáng váng, hắn không ngờ được là đại ca này của mình không chỉ không chia một phần Vạn Trùng Thảo mà ngược lại còn tặng hai mươi con Phệ Hồn Cổ cho mình!
"Đại ca!"
"Mặc dù tiểu Phong là cháu ruột của ngươi nhưng ngươi đối xử với hắn như vậy có phải là có chút nhẹ tay rồi hay không, nếu như ngươi muốn đánh hắn ngất xỉu thì có thể sử dụng Lang Nha Bổng của ta nè!"