Chương 538 Chẳng lẽ đây là khảo nghiệm mà Diệp thiếu dành cho ta hay sao?
Mặc dù không biết tại sao Vũ Lang sẽ làm như vậy nhưng khi nhìn thấy hai mươi con Phệ Hồn Cổ bên trong khí cụ trong tay, Vũ Túc bỗng nhiên cảm thấy con của mình bị đánh ngất xỉu như vậy cũng đáng lắm!
Nếu như có thể, thậm chí hắn không ngại để cho Vũ Phong lại choáng mấy lần, chỉ cần còn có thể thu được Phệ Hồn Cổ, dù sao té xỉu cũng không mất miếng thịt nào!
"Tiểu đệ!"
"Diệp thiếu bỏ ra một cái giá lớn như vậy, ngươi nên tranh thủ dẫn theo tiểu Phong về Tiên Trùng Cốc đi, nhất định phải nhanh chóng bàn giao quyền quản lý chính tòa thành trấn đó cho Diệp thiếu mới được!"
Lúc này, nhìn Vũ Túc vẫn còn đang đứng đó cười ngây ngô, Vũ Lang lại lên tiếng nhắc nhở.
"Đúng đúng đúng!"
"Đại ca nhắc nhở đúng!"
Nghe được Vũ Lang nhắc nhở như vậy, Vũ Túc cũng tranh thủ cất tiên giới và khí cụ chứa Phệ Hồn Cổ, sau đó đi đến trước mặt Diệp Phong mở miệng nói: "Diệp thiếu, ta lập tức về Tiên Trùng Cốc an bài chuyện bàn giao quyền quản lý chín tòa thành trấn, nhưng mà đến lúc đó ta phải làm như thế nào mới tìm được ngươi?"
"Vũ Túc tiền bối!"
"Ngươi cứ trở về sắp xếp là được, chờ ngươi sắp xếp xong xuôi thì ta sẽ phái người tới tìm ngươi."
Nghe được Vũ Túc hỏi như vậy, Diệp Phong cũng trực tiếp trả lời.
Một lát sau!
"Vũ Lang tiền bối!"
"Hôm nay đã quấy rầy nhiều rồi, cũng đến lúc ta phải đi rồi."
Sau khi Vũ Túc khiêng Vũ Phong đã hôn mê rời khỏi đây, Diệp Phong cũng chuẩn bị rời khỏi nơi này!
"Diệp thiếu!"
"Ta muốn đi theo bên cạnh ngươi, không biết có thể cho ta một cơ hội hay không?"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Vũ Lang cũng vội vàng nói ra ý nghĩ của mình.
"Ừm?"
"Vũ Lang này lại muốn đi theo ta?"
"Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân hắn đưa hai mươi con Phệ Hồn Cổ ra ngoài?"
Nghĩ đến đây, Diệp Phong không có lập tức trả lời mà đưa tiên giới chứa chín vạn gốc Vạn Trùng Thảo cho Vũ Lang, sau đó lên tiếng hỏi: "Vũ Lang tiền bối, ở trong cái tiên giới này có chín vạn gốc Vạn Trùng Thảo, nếu như đưa hết cho ngươi thì ngươi sẽ xử lý nó như thế nào?"
Hít!
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, đặc biệt là khi Vũ Lang xem xét thấy ở trong tiên giới có chín vạn gốc vạn năm Vạn Trùng Thảo thật, hắn cũng không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh!
Hắn hoàn toàn không ngờ được là sau khi Diệp Phong cho Vũ Túc một vạn gốc Vạn Trùng Thảo rồi mà trong tay vẫn còn có chín vạn gốc Vạn Trùng Thảo!
"Xử lý như thế nào?"
"Đây chẳng lẽ là một khảo nghiệm mà Diệp thiếu dành cho ta?"
Sau khi bình tĩnh lại, Vũ Lang cũng cúi đầu trầm tư!
Một lúc sau!
"Diệp thiếu!"
"Chín vạn gốc Vạn Trùng Thảo này cực kỳ trân quý, hơn nữa nó có lợi ích to lớn đối với bất kỳ một loại Tiên Trùng nào!"
"Nếu như đưa hết cho ta thì ta định sẽ tìm một chút Tiên Trùng hi hữu đắt đỏ, sau đó dùng những Vạn Trùng Thảo này chăn nuôi, chờ chăn nuôi không sai biệt lắm thì có thể nướng những Tiên Trùng đó ăn!"
Nghĩ đến Diệp Phong tự xưng là thần hào phá của!
Nghĩ đến Diệp Phong ngang tàng!
Nghĩ đến Diệp Phong thích ăn Tiên Trùng nướng!
Kết hợp những chuyện này lại, sau khi Vũ Lang trầm tư một hồi, rốt cuộc cũng đưa ra phương thức xử lý của mình!
"Không tệ!"
"Câu trả lời này của ngươi khiến cho ta rất hài lòng!"
"Chín vạn gốc Vạn Trùng Thảo đó ngươi cứ giữ đi, lúc rảnh rỗi thì hãy chăn nuôi một ít Tiên Trùng có mùi vị không tệ!"
Nói đến đây, Diệp Phong nhìn khu thành đông bị độc chướng bao phủ một chút sau đó tiếp tục lên tiếng nói: "Thu thập một chút đi, sau đó theo ta về Thánh Địa!"
Một bên khác!
"Phụ thân!"
"Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"
Sau khi tỉnh lại, Vũ Phong phát hiện phụ thân của mình đã khiến hắn rời khỏi Vạn Trùng Đại Trận, chuyện này khiến cho hắn khó hiểu vội vàng lên tiếng hỏi thăm.
"Đi đâu?"
"Đương nhiên là tranh thủ về Tiên Trùng Cốc!"
"Diệp thiếu đã đưa thù lao, vậy thì chúng ta phải tranh thủ bàn giao quyền quản lý chính tòa thành trấn ra!"
Phát hiện Vũ Phong tỉnh lại, Vũ Túc cũng để hắn xuống đất sau đó giải thích rõ với hắn.
"Phụ thân!"
"Vậy thì tại sao ngươi lại dẫn ta theo!"
"Ta không muốn đi, ta còn định đi theo bên cạnh Diệp thiếu!"
"Đây tuyệt đối là một cơ duyên lớn của ta, không nói khoa trương một chút nào, nếu như ta có thể đi theo bên cạnh Diệp thiếu thì chắc chắn là còn có tương lai hơn là làm Thiếu cốc chủ nhiều!"
Nghe được Vũ Túc nói như vậy, Vũ Phong cũng vẻ mặt sụp đổ hô to lên!
Từ khi Diệp Phong lấy Vạn Trùng Thảo ra thì hắn đã có ý nghĩ muốn đi theo bên cạnh Diệp Phong, ai mà ngờ được mình chỉ hôn mê một hồi mà đã bị đưa ra ngoài rồi!
"Ừm?"
"Phụ thân, ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Lúc này, Vũ Phong để ý thấy tay phải của phụ thân mình cũng bỗng nhiên duỗi thẳng tắp ra, chuyện này khiến cho hắn cực kỳ bất an lên tiếng hỏi thăm.
"Làm gì?"
"Đương nhiên là đánh cho ngươi ngất xỉu lần nữa!"
"Nếu làm như vậy thì ta có thể khiêng ngươi trở lại đó!"
Nói xong, Vũ Túc cũng không cho Vũ Phong có cơ hội nói chuyện, trực tiếp một cái chưởng đao đánh tới!
"Phụ thân!"
"Ngươi học thói xấu của Đại bá!"
"Hơn nữa, ta có thể tự mình đi về đó mà!"
Trong khoảnh khắc khi Vũ Phong hôn mê lần nữa, trong lòng hắn sụp đổ hô to lên!
...
Một lát sau!
"Ừm?"
"Tại sao không có người nào?"
Khi Vũ Túc khiêng Vũ Phong trở lại Vạn Trùng Đại Trận một lần nữa, hắn ngạc nhiên phát hiện cho dù là Diệp Phong hay là đại ca hắn Vũ Lang cũng đều không có ở đây!
"Cái đó là..."
Đúng lúc này, Vũ Túc bỗng nhiên chú ý tới một hàng chữ được viết trên vách tường của phòng ốc ở trong viện lạc, hắn tiện tay ném Vũ Phong mà hắn đang khiêng xuống đất, sau đó nhanh chóng đi tới chỗ vách tường.
“Tiểu đệ, đại ca đi!”
“Ta đi theo Diệp thiếu về Thánh Địa, sau này ta theo Diệp thiếu lăn lộn!”
???
Đại ca đi rồi?
Đại ca đi theo Diệp thiếu đi rồi?
Nhìn thấy chữ trên vách tường, sau đó cả người Vũ Túc đều bối rối, hắn có nằm mơ cũng không thể nào nghĩ tới đại ca luôn thích tự do tự tại hơn vạn năm nay lại đi theo Diệp thiếu đi!
"Trách không được!"