← Quay lại trang sách

Chương 561 Nhân Quả Minh Thạch suy tính chuyện vớ vẩn, Diệp Phong rất hưng phấn

Ta không muốn biết tại sao Lạc Thánh Chủ muốn làm như thế!"

"Nhưng ta muốn biết một chuyện, nếu như ngươi không đề nghị vận dụng Nhân Quả Minh Thạch thì có phải chỉ cần suy tính vị trí của hơn mười loại thiên tài địa bảo thì chúng ta đã phát hiện tình huống này rồi hay không?"

Sau khi tỉnh táo lại, Thái Thượng Đại trưởng lão cũng nhìn chằm chằm Đỗ Dương trực tiếp hỏi.

"Ai!"

"Mẹ nó, ai mà ngờ được là sẽ xảy ra tình huống như vậy đâu!"

"Mà Thái Thượng Đại trưởng lão đã hỏi như vậy, vậy rõ ràng là muốn cho ta gánh tội, sau đó lại đánh ta một trận!"

"Nếu là như vậy, vậy ta có giải thích hay không cũng không còn ý nghĩa gì!"

Nghĩ đến đây, Đỗ Dương không tiếp tục nói thêm gì, trực tiếp quay người quỳ xuống, đồng thời cũng vểnh hai cái mông lên, hắn nghĩ rất đơn giản, có thể để cho mông kháng tổn thương thì tuyệt đối sẽ không dùng mặt kháng!

...

Tinh Hồn Thánh Địa, Tinh Hồn Phong!

Sau khi bàn giao rất nhiều chi tiết trùng kiến Thánh Địa cho Diệp Tiểu Bạch, Diệp Phong mới tra xem sản phẩm bại gia hôm nay!

Sản phẩm bại gia hôm nay: Nhân Quả Minh Thạch *100000

Nhân Quả Minh Thạch: Sản phẩm đặc thù ở trong Thiên Đạo Chiến Trường, có thể thay tu sĩ chống được nhân quả chi lực, hàng dùng một lần!

"Ừm!"

"Sản phẩm bại gia hôm nay có chút thú vị!"

"Nhưng mà ta không biết thôi diễn thiên cơ, chẳng lẽ muốn trực tiếp ném đi?"

Hiểu rõ được tình huống của sản phẩm bại gia, Diệp Phong cũng cúi đầu trầm tư.

"Diệp thiếu!"

"Chuyện gì khiến cho ngươi ưu sầu như thế?"

Ngay lúc Diệp Phong tự hỏi nên lãng phí sạch mười vạn khối Nhân Quả Minh Thạch này như thế nào thì Đồ Mãng lại đi tới, sau đó tràn đầy hiếu kì lên tiếng hỏi thăm.

"Đồ Mãng!"

"Trong tay của ta có một ít bảo vật đặc thù, nó có thể thay những người tu luyện thôi diễn thiên cơ chống được nhân quả chi lực nhưng chúng ta cũng không biết thôi diễn thiên cơ, vậy ngươi cảm thấy những bảo vật đặc thù này nên lãng phí bằng cách nào mới thú vị?"

Nghe được Đồ Mãng hỏi thăm, Diệp Phong cũng trực tiếp hỏi.

"Ừm?"

"Diệp thiếu, không phải ngươi đang nói Nhân Quả Minh Thạch đó chứ!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trong đầu Đồ Mãng cũng lập tức nghĩ đến một loại bảo vật đặc thù, sau đó trực tiếp hỏi thăm.

"Ngươi lại biết Nhân Quả Minh Thạch?"

"Không sai, ta nói chính là Nhân Quả Minh Thạch, ngươi cảm thấy lãng phí như thế nào mới vui?"

Phát hiện Đồ Mãng lại biết Nhân Quả Minh Thạch, Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình, sau đó hỏi thăm lần nữa.

"Diệp thiếu!"

"Theo ta được biết, cái Nhân Quả Minh Thạch này cực kỳ trân quý, cho dù là Thiên Cơ Các cũng rất ít vận dụng, chỉ khi suy tính chuyện cực kỳ trọng yếu mới sẽ vận dụng!"

"Đã như vậy, vậy không bằng chúng ta dùng những Nhân Quả Minh Thạch này suy tính những chuyện không có bất kỳ ý nghĩa gì, ví dụ như là một ít chuyện quá khứ của sư tôn ta, như vậy không phải là chơi rất vui hay sao?"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm lần nữa, Đồ Mãng trầm tư một lát sau đó cũng nói thẳng ra ý nghĩ của mình, đồng thời cũng hiển lộ ra tính nhiều chuyện đáng chết của hắn!

"Ừm!"

"Không tệ, đề nghị này coi như không tệ!"

"Người khác có thể sẽ dùng Nhân Quả Minh Thạch để suy tính vị trí của một loại thiên tài địa bảo hi hữu nào đó, nhưng chúng ta chỉ suy tính sư tôn ngươi có từng đái dầm hay không, mẹ nó, như vậy chính là phá của!"

Nghe được ý nghĩ của Đồ Mãng, khóe miệng Diệp Phong cũng nở một nụ cười xấu xa, dù sao ai cũng thích hóng hớt!

Hơn nữa làm như vậy chắc chắn cần một người của Thiên Cơ Các giúp đỡ, vậy chắc chắn không thể thiếu công tác phí, còn có thể thuận tiện phát động hành vi phá của một đợt, chuyện một hòn đá ném hai con chim này đương nhiên Diệp Phong sẽ không bỏ qua!

"Tiểu Bạch!"

"Dẫn ta đi Thiên Cơ Các một chuyến trước, tìm người giỏi thôi diễn thiên cơ đã!"

Sau khi đưa ra quyết định, Diệp Phong cũng trực tiếp hô lớn với Diệp Tiểu Bạch đang đứng cách đó không xa.

"Diệp thiếu!"

"Có thể dẫn ta theo hay không?"

Nhìn thấy Diệp Phong chuẩn bị đi đến Thiên Cơ Các, Đồ Mãng đang đứng bên cạnh cũng vội vàng hỏi thăm, dù sao hắn cũng rất muốn biết những chuyện có liên quan đến sư tôn Vũ Thiên Minh của hắn!

"Được!"

"Chúng ta cùng nhau đi!"

Nghe được Đồ Mãng hỏi như vậy, Diệp Phong cũng nở một nụ cười đồng ý.

...

Minh Nguyệt Phong, Minh Nguyệt Các!

"Đau chết mất!"

"Thập nhị trưởng lão Tiên Kiếp Cảnh hạ tử thủ thật!"

"Nhưng mà may mà ta thông minh, hai cái mông cũng có thể đánh cho nở hoa, vậy thì nếu đánh trên mặt thì chắc chắn mặt của ta sẽ bị phế bỏ!"

Lúc này, Đỗ Dương cố nén đau đớn từ hai cái mông truyền đến, cố gắng lê từng bước nhỏ trở về Minh Nguyệt Các lẩm bẩm.

Nhưng rất nhanh, trong mắt Đỗ Dương bốc cháy lên lửa giận hừng hực, sau đó cắn răng nghiến lợi nói: "Tôn Trường Thanh, cái tên khốn khiếp ngươi chuyện này ta sẽ không quên đâu!"

Oanh!

Đúng lúc này, trong nháy mắt một luồng khí tức uy áp kinh khủng quét sạch toàn bộ Minh Nguyệt Các, Đỗ Dương cũng thần sắc hoảng sợ nhìn vết nứt không gian đột nhiên xuất hiện trước mặt mình!

"Chủ nhân!"

"Gia hỏa này là đại trưởng lão Thiên Cơ Các, cho nên năng lực thôi diễn thiên cơ của hắn cũng không tệ, vừa khéo phù hợp với yêu cầu của ngài!"

Khi Diệp Phong, Đồ Mãng và Diệp Tiểu Bạch từ trong vết nứt không gian đi ra, Diệp Tiểu Bạch vội vàng nói với Diệp Phong.

???

Chủ nhân?

Mẹ nó, tại sao ta lại cảm thấy kiểu xưng hô như thế này thật là quen thuộc?

Trong lúc đang nghi ngờ không biết ba vị tồn tại kinh khủng này là ai thì Đỗ Dương đột nhiên lại bị cách xưng hô của Diệp Tiểu Bạch với Diệp Phong hấp dẫn sự chú ý.

"Chờ một chút!"

"Chủ nhân?"

"Không phải nữ ma đầu đó cũng gọi người đứng sau lưng nàng là chủ nhân hay sao!"

Nghĩ đến đây, Đỗ Dương cả người đều muốn điên rồi, trong lòng sụp đổ nghĩ: "Trước mắt Thiên Cơ Các có thập nhị trưởng lão Tiên Kiếp Cảnh và mười một tên trưởng lão quản sự tọa trấn, nhưng tại sao vị tồn tại kinh khủng này lại để ý tới ta!"

"Đỗ trưởng lão đúng không!"