← Quay lại trang sách

Chương 567 Lạc Thánh Chủ, cổng Thánh Địa các ngươi có độc (2)

Lạc Thánh Chủ, chớ hoảng sợ!"

"Nếu ta có thể phá một cái vậy thì có thể phá cái thứ hai!"

Khi thuận lợi đi ra khỏi cái mê trận thứ nhất nhưng lại trực tiếp rơi vào cái mê trận thứ hai, Tôn Trường Thanh cũng vẻ mặt bình thản lên tiếng lần nữa.

"Cái thứ ba!"

"Cái thứ tư!"

"Cái thứ một trăm tám mươi sáu!"

"..."

Điên rồi!

Khi Tôn Trường Thanh dựa vào Thiên Huyền Bí Thuật liên tục xông qua năm trăm sáu mươi bảy cái trận kỳ mê trận, kết quả lại phát hiện hai người bọn họ lại đi vào một cái mê trận mới, mê trận liên tục không ngừng, vĩnh viễn không có phần cuối, loại tra tấn này khiến cho hắn cảm thấy mình muốn điên rồi!

"Lạc Thánh Chủ!"

"Đây chính là cổng Thánh Địa các ngươi!"

"Hơn nữa cũng không có cường địch xâm phạm, các ngươi bày nhiều mê trận ở cửa vào như vậy để làm gì, tra tấn người một nhà chơi sao?"

Tôn Trường Thanh sụp đổ, rốt cục cũng không nhịn được nữa mà quay qua nhìn Lạc Thiên Tuyết hỏi.

"Tôn trưởng lão!"

"Những mê trận này, ta cảm thấy rất có thể là do đồ nhi của ta làm!"

Nghe được Tôn Trường Thanh hỏi thăm, Lạc Thiên Tuyết cũng nói ra phỏng đoán của mình.

"Tiểu Đường!"

"Ngươi tới đây một chút!"

Vì kiểm tra phỏng đoán của mình, Lạc Thiên Tuyết trực tiếp hô to lên, nàng cảm thấy chắc chắn Tiểu Đường biết rốt cuộc những mê trận này là tình huống như thế nào!

"Hì hì!"

"Lạc tỷ tỷ, ngươi tìm ta!"

Rất nhanh, Diệp Tiểu Đường nở nụ cười đi từ bên ngoài vào trong mê trận.

"Tiểu Đường!"

"Những mê trận này hẳn là đồ nhi của ta làm chứ!"

Thấy Diệp Tiểu Đường đi tới, Lạc Thiên Tuyết dẫn vào vấn đề chính.

"Lạc tỷ tỷ!"

"Một ngàn cái trận kỳ mê trận này đúng là chủ nhân bày ra!"

"Nhưng mà chủ nhân làm như vậy cũng chỉ là vì muốn phá của mà thôi bởi vì một ngàn cái trận kỳ mê trận này đều đã được kích hoạt lên hết cho dù không có người xâm nhập thì sau năm canh giờ cũng sẽ mất đi hiệu lực!"

"Chỉ có thể nói Lạc tỷ tỷ và Tôn trưởng lão các ngươi đến quá đúng lúc!"

Nghe được Lạc Thiên Tuyết hỏi thăm, Diệp Tiểu Đường cũng cười giải thích.

"Thì ra là thế!"

"Vẫn là đồ nhi này của ta biết chơi!"

Nói đến đây, Lạc Thiên Tuyết quay qua nhìn Tôn Trường Thanh đã choáng tại chỗ, lên tiếng nói ra: "Tôn trưởng lão, ngươi xem đi, ta đã nói là không cần phải tính rồi nhưng ngươi nhất định phải tính ra phương pháp phá trận, bây giờ thì hay rồi, ảnh hưởng đến đồ nhi của ta phá của!"

???

Ngươi nói không cần phải tính khi nào?

Từ khi bước vào cái mê trận thứ nhất đến giờ ngươi không có nói một câu nào hết!

Hơn nữa, ta đã sắp tính tới thổ huyết rồi, cuối cùng lỗi lại là do ta đúng không?

Nghe được Lạc Thiên Tuyết nói như vậy, Tôn Trường Thanh cả người đều muốn điên rồi!

...

Tinh Hồn Thánh Địa, Tinh Hồn Phong!

"Đồ Mãng sư huynh!"

"Ngươi nói chúng ta hố Tiểu Cước đại nhân, chuyện này có thể bị hắn phát hiện ra hay không?"

Lừa gạt xong Hồng Lão Lục, Vũ Lang cũng có chút bất an hỏi Đồ Mãng.

"Phát hiện?"

"Không nói trước có thể bị phát hiện hay không, cho dù bị phát hiện thì đã sao?"

"Ta cho ngươi biết, Tiểu Cước đại nhân nhất thời bán hội cũng không về đây được, sợ là bây giờ ngay cả bản thân hắn cũng khó mà bảo đảm được, bắt tay cũng không dám tưởng tượng tao ngộ của hắn lúc này sẽ thê thảm như thế nào!"

Nghe Vũ Lang hỏi như vậy, Đồ Mãng cũng tỏ vẻ không quan trọng lên tiếng nói.

"Ừm?"

"Vũ Lang sư đệ, có phải là ngươi bị tiểu tử Trần Phàm đó lây bệnh hay không!"

"Sao cứ động một chút là quỳ xuống?"

Nhìn thấy Vũ Lang bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt mình, Đồ Mãng cũng tỏ vẻ khó hiểu lên tiếng hỏi.

"Tiểu Cước đại nhân!"

"Một khi ra chân với ta có thể nhẹ một chút hay không?"

Không để ý đến Đồ Mãng hỏi thăm, Vũ Lang gượng cười nói ra một câu như vậy.

"Ha ha ha!"

"Vũ Lang sư đệ, ngươi cũng khá là nghịch ngợm!"

"Còn muốn kiểm tra lòng can đảm của Mãng ca ta đúng hay không?"

"Ta nói không cần sợ Tiểu Cước thì cũng không cần phải sợ hắn, đừng nói trong thời gian ngắn hắn không ra được, cho dù là hắn ra, thậm chí là hắn đứng ở sau lưng ta thì ta cũng sẽ mỉm cười, tuyệt đối sẽ không..."

Không đợi hắn nói ra một chữ sợ cuối cùng thì một bóng dáng quen thuộc đã đi từ sau lưng của hắn tới đập vào trong tầm mắt của Đồ Mãng!

Bành!

Nhìn thấy Diệp Tiểu Cước bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt đang dùng ánh mắt cười như không phải cười mà nhìn mình, Đồ Mãng cũng hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, sau đó vội vàng cười nói: "Tiểu Cước đại nhân, ngài đi ra lúc nào thế, sao không nói cho ta biết trước một tiếng, ta có thể bày tiệc tiếp đãi ngài!"

"Bày tiệc mời khách thì miễn đi!"

"Lần này thời gian ta ra ngoài có hạn cho nên chúng ta phải tranh thủ làm chuyện chính đi!"

Nói xong, Diệp Tiểu Cước một tay xách một người, trực tiếp dẫn theo hai người đi vào trong biệt thự xa hoa của Đồ Mãng!

Mà lúc này, hai người bị xách theo như là xách con gà, trên mặt đều nở một nụ cười khổ, bọn họ hoàn toàn không ngờ được là trận đòn này lại tới đột nhiên như thế!

...

Đệ Ngũ Tiên Vực, Ngọc Linh Thành!

"Mẹ nó!"

"Sao chỗ này lại có nhiều người như vậy?"

Khi Diệp Phong đi vào Ngọc Linh Thành, phát hiện trên đường phố tràn đầy người tu luyện thì cũng giật mình!

Hoàn toàn không giống với tình huống khi hắn xuất hiện ở những thành trấn trước đây, những thành trấn khác chỉ có thể nói là phồn hoa nhưng nơi này lại tràn đầy, người tu luyện đi trên đường phố nhiều đến nỗi sắp phải chen lấn lẫn nhau!

"Di tích thượng cổ hiện thế!"

"Lần này không biết sẽ có bao nhiêu người chết ở trong đó!"

"Thân là người tu luyện vốn là phải nghịch thiên mà đi, không cần biết sẽ có bao nhiêu người chết ở bên trong đó, nhưng cuối cùng cũng sẽ có một số ít người may mắn nhất phi trùng thiên, ai có thể biết trước được người may mắn đó có phải là mình hay không đâu!"

"Đừng nói nữa, tranh thủ thời gian chạy tới chỗ di tích thượng cổ xuất hiện đi, người tụ tập ở chỗ đó đã càng ngày càng nhiều, nếu như đi trễ thì sợ lại ngay cả miếng nước canh cũng không húp được!"