← Quay lại trang sách

Chương 601 Nếu như không có cơ hội, vậy thì phải sáng tạo ra cơ hội

Tiến hành càn quét thế lực cấp độ bá chủ?

Để cho ta làm thủ lĩnh dẫn đội đi đến đó để khống chế toàn cục?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Chu Khải lập tức gấp gáp, sau đó nhìn về phía Diệp Phong vội vàng nói: "Diệp thiếu, Trần Phàm không được đâu, tiểu tử đó làm gì có bản lĩnh để khống chế toàn cục, ta sợ nếu như để cho tiểu tử đó đi qua đó thì hắn sẽ đập đối phương trước sau đó lại hô to bắt đầu cướp bóc!"

"À!"

"Vậy ý của ngươi là nên đổi thành một người khác sao?"

"Vũ Lang được hay không?"

Nghe được Chu Khải nói như vậy, Diệp Phong tiếp tục cười dò hỏi.

"Diệp thiếu!"

"Vũ Lang, cái tên đó cũng không được, nếu như nói tới việc dùng chưởng đao để đánh cho người khác ngất xỉu thì hắn rất là lành nghề nhưng mà về việc thống lĩnh kim sắc thuyết khống chế hành động cướp bóc, phương diện này thì hắn hoàn toàn không được!"

"Cho nên vẫn nên để cho ta đi đi!"

Chỉ sợ Diệp Phong lại nhắc đến tên của người khác, Chu Khải vội vàng nói ra ý nghĩ của mình!

"Được!"

"Vậy thì ngươi đi đi!"

"Nhớ kỹ, nhất định phải cướp bóc sạch sẽ Thiên Lôi Môn không để lại một cái gì cho ta ngay cả quần cũng không để lại cho bọn họ!"

Nói xong, Diệp Phong trực tiếp đi thẳng đến chỗ của Lạc Thiên Tuyết.

...

"Sư tôn!"

"Nếu như Thánh Địa không có chuyện gì nữa thì đệ tử muốn đi ra ngoài phá của!"

Đi tới trước mặt Lạc Thiên Tuyết, Diệp Phong cũng cười lên tiếng nói.

???

Mới vừa phá của ở Thánh Địa xong, bây giờ lại muốn đi ra ngoài phá của tiếp?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên Tuyết cũng bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó nói ra: "Đồ nhi, ngươi không phải phá của thì cũng đang tìm cách để phá của, tại sao ngươi lại si mê chuyện phá của như vậy!"

"Đi đi!"

"Vừa khéo thừa dịp ngươi ra ngoài phá của, trong khoảng thời gian này ta cũng tìm người làm thêm mấy bộ quần áo nữa!"

Khi nói xong câu cuối cùng thì sắc mặt của Lạc Thiên Tuyết cũng xấu hổ đến đỏ bừng lên.

Hả?

Làm gì chứ?

Tiểu tử thúi này bỗng nhiên lấy giấy bút ra để vẽ cái gì đó?

Nhìn thấy Diệp Phong bỗng nhiên lấy giấy bút ra bắt đầu vẽ, Lạc Thiên Tuyết cũng có chút khó hiểu.

Một lát sau!

"Sư tôn!"

"Những bản vẽ này ngươi cất đi, đến lúc đó ngươi kêu người ta cứ dựa theo bản vẽ này mà chế tạo là được!"

Sau khi đưa bản vẽ bằng giấy cho Lạc Thiên Tuyết, Diệp Phong cũng nở một nụ cười xấu xa hôn nàng một cái sau đó trực tiếp đi xa.

"Cái này... mấy thứ này đều là cái quái gì!"

"Sao tiểu tử thúi đó có thể nghĩ ra được mấy thứ này chứ?"

Nhìn thấy hình dáng của mấy bộ quần áo ở trên bản vẽ, trong nháy mắt sắc mặt Lạc Thiên Tuyết đỏ lên vì xấu hổ!

"Thiên Tuyết!"

"Diệp Phong đi làm cái gì rồi?"

Đúng lúc này, giọng nói Hồ Lỵ từ một nơi không xa vọng lại.

Nhìn thấy Hồ Lỵ và Lê Phong đang đi tới chỗ mình, Lạc Thiên Tuyết vẻ mặt hốt hoảng vội cất bản vẽ trong tay vào trong tiên giới, sau đó nhìn về phía Hồ Lỵ giải thích: "Sư tôn, Diệp Phong ra ngoài phá của!"

...

Cửa vào Thánh Địa!

"Ba người các ngươi, có ai muốn theo ta đi ra ngoài một chuyến hay không?"

Đi tới trước cửa vào Thánh Địa, Diệp Phong cũng nhìn về phía Tiểu Bát Tử, Báo Tử và Tiểu Điêu Tử đã hóa thành hình người lên tiếng hỏi.

"Diệp thiếu!"

"Mặc dù ta rất muốn theo ngài đi ra ngoài nhưng mà cơ hội này ta sẽ để lại cho hai người bọn chúng!"

Nói xong, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư lập tức lui về sau ba bước, tỏ vẻ mình không thèm cạnh tranh cơ hội đi ra ngoài lần này!

"Vậy hai người các ngươi ai..."

Bành! Bành!

Không đợi Diệp Phong nói xong, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đã lôi ra sao lại lặng lẽ đi đến sau lưng Tật Phong Xích Lôi Báo và Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu, sau đó thừa dịp hai thú không chú ý trực tiếp dùng hết toàn lực đánh ra hai cái chưởng đao!

Nhìn thấy Tật Phong Xích Lôi Báo và Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu bị đánh ngất xỉu té xuống dưới đất, Diệp Phong và Ngọc Quỷ trưởng lão đang đứng bên cạnh trực tiếp mộng!

"Diệp thiếu!"

"Ta nghĩ lại rồi, cơ hội để đi ra ngoài này ta vẫn phải tranh một chút!"

"Nếu không ngươi hỏi lại một lần nữa đi?"

Lúc này, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng cực kỳ không biết xấu hổ nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

"Không hỏi!"

"Ta chọn ngươi!"

Nghe được Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư nói như vậy, Diệp Phong cũng cười lên tiếng nói.

Khi Diệp Phong dẫn theo Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đi vào đại trận mê cung, Ngọc Quỷ trưởng lão nhìn hai con thú ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh mà không nhịn được sợ hãi than một tiếng: "Quả nhiên, cơ hội chỉ đến với người có chuẩn bị, nếu như không có cơ hội thì phải tự mình sáng tạo ra cơ hội!"

"Chủ nhân!"

"Không gian thông đạo đã chuẩn bị xong!"

"Các ngươi đi qua đó là có thể xuất hiện ở gần Lê Hạo Dương!"

Lúc này, Diệp Tiểu Đường đã đi tới bên ngoài Thánh Địa nhìn thấy Diệp Phong và Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đi tới thì nở nụ cười nói.

"Tiểu Đường!"

"Bây giờ ngươi làm việc càng ngày càng đáng tin cậy!"

"Về sau ta phải để Tiểu Kiếm, Tiểu Cước, Tiểu Chùy học hỏi ngươi nhiều hơn một chút mới được!"

Nhìn thấy vết nứt không gian cách đó không xa, Diệp Phong cũng cười sờ cái đầu nhỏ của Diệp Tiểu Đường, sau đó lên tiếng tán dương.

"Chủ nhân!"

"Đó đều là truyện mà thuộc hạ phải làm!"

Nghe được Diệp Phong tán dương, Diệp Tiểu Đường cũng cười đáp lại!

...

Giới nào đó!

"Ngọa tào!"

"Mẹ nó, các ngươi đừng có cản ta!"

"Để cho ta ra ngoài liều mạng với nàng!"

"Còn học tập nàng nhiều hơn, học cách đánh lén sau lưng người khác hay sao?"

Lúc này, bị hai người Diệp Tiểu Cước và Diệp Tiểu Bạch lôi kéo, Diệp Tiểu Chùy cũng tràn ngập lửa giận mắng lớn lên!

"Tiểu Chùy!"

"Ngươi phải học cách khống chế chính ngươi!"

"Nếu như đi ra ngoài liều mạng với nàng thật thì cuối cùng người bị thương vẫn là ngươi!"

"Hơn nữa, nếu như ngươi muốn đi ra ngoài thật thì ngươi cũng đừng có nắm tay của chúng ta, cứ làm như là hai chúng ta không cho ngươi ra ngoài thật vậy!"

Lúc này, Diệp Tiểu Cước cũng cực kỳ khinh bỉ nhìn Diệp Tiểu Chùy nói.

Hô!