← Quay lại trang sách

Chương 602 Đạo hữu, đại ca của ngươi còn thiếu tiểu đệ hay không?

Nghe được Diệp Tiểu Cước nói như vậy, Diệp Tiểu Chùy cũng buông lỏng tay của hai người ra, sau đó thở dài ra một hơi, tức giận bất bình nói: "Hôm nay lợi cho nàng, nếu không phải hai người các ngươi lôi kéo không cho ta ra ngoài thì hôm nay ta phải liều mạng với nàng!”

"Mẹ nó, đúng là đồ không biết xấu hổ!"

"Không được, ta phải đi nhanh lên, ta không nhịn được!"

Bên cạnh, Diệp Tiểu Bạch thấy Diệp Tiểu Chùy không biết xấu hổ như thế thì trực tiếp quay đầu đi chỗ khác!

...

Trên không Thiên Lôi Môn!

Theo một cái khe hở không gian thật lớn xuất hiện, vô số cường giả trong môn đều bị bừng tỉnh khỏi trạng thái tu luyện, khi tất cả mọi người tụ tập lại một chỗ thì trên mặt mỗi người đều toát ra vẻ ngưng trọng nhìn về phía cái khe hở không gian cực lớn ở trên không trung!

"Rốt cuộc thì đó là cái gì?"

Môn chủ Thiên Lôi Môn Lôi Lâm nhìn khe hở không gian cực lớn trên không trung cực kỳ bất an tự lẩm bẩm.

"Ngọa tào!"

"Là kim sắc truyền thuyết!"

Khi mười vạn đại quân kim giáp người mặc kim giáp đi từ trong cái khe hở không gian lớn ra thì tất cả mọi người của Thiên Lôi Môn đều luống cuống!

"Kim sắc truyền thuyết!"

"Những nơi đi qua, quần cũng không để lại!"

"Động thủ!"

Chu Khải đứng ở trước nhất nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi bất an của đám người của Thiên Lôi Môn bên dưới thì hưng phấn vung tay lên trực tiếp ra mệnh lệnh càng quét cho mười vạn đại quân kim giáp đang đứng ở sau lưng mình!

...

Đệ Nhất Tiên Vực!

"Đây là... Song Diệp Lạc Băng Thảo!"

"Là tên phát rồ nào đem hơn mười gốc Song Diệp Lạc Băng Thảo vò thành một cục tiện tay ném xuống đây?"

Trên đường chạy tới Đông Châu, khi Lê Hạo Dương chú ý tới một cục tiên thảo hy hữu ở trên mặt đất thì kinh hãi đến tròng mắt cũng sắp trợn lòi cả ra ngoài!

"Đây là... Thanh Sương Bí Thạch!"

"Lực lượng ở trong tiên quáng này có thể mang lại lợi ích cực kỳ lớn cho người tu luyện tu luyện công pháp thuộc tính Băng, là ai đã ném nó xuống đây?"

Đi một hồi, khi Lê Hạo Dương lại nhặt được một khối tiên quáng hy hữu to bằng đầu nắm tay thì cả người hắn đều bối rối!

Một lát sau!

"Đây là... Phá Nguyên Chân Lộ Thủy!"

"Đây là... Băng Cốt Huyền Quả!"

"..."

Trên đường đi, khi những thứ mà Lê Hạo Dương nhặt được càng ngày càng nhiều thì hắn cũng đã sắp điên rồi!

Hắn không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc là ai mà lại ném nhiều tài nguyên tu luyện và thiên tài địa bảo trân quý như vậy ra ngoài!

"Là hắn!"

Rất nhanh, khi Lê Hạo Dương phát hiện trước mặt mình đang có một nam tử dáng người khôi ngô thỉnh thoảng ném một chút tài nguyên tu luyện và thiên tài địa bảo trân quý ra, hắn suy nghĩ một lát sau đó lập tức đuổi theo đối phương!

"Vị đạo hữu này!"

"Những thứ này đều là tài nguyên tu luyện và thiên tài địa bảo cực kỳ trân quý, tại sao ngươi lại tiện tay vứt nó đi?"

Sau khi đuổi kịp đối phương, Lê Hạo Dương cũng nhìn thẳng vào nam tử dáng người khôi ngô lên tiếng hỏi thăm, ngay khi hắn cảm nhận được đối phương lại mang tới cho hắn một cảm giác áp bách khó hiểu thì trong lòng cũng giật mình, mặc dù thực lực của hắn đã đột phá đến cảnh giới Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong nhưng hắn dám cam đoan thực lực của đối phương tuyệt đối mạnh hơn hắn!

"Tại sao muốn vứt bỏ?"

"Bởi vì tất cả những thứ này đều là rác rưởi!"

"Ta không ném bọn chúng đi thì giữ lại để làm gì?"

Nghe được Lê Hạo Dương hỏi thăm, Tiểu Bát Tử cũng tỏ vẻ không quan tâm giải thích.

???

Rác rưởi?

Ngươi gọi những thứ này là rác rưởi?

Sau khi nghe được đối phương giải thích xong, biểu cảm trên mặt Lê Hạo Dương như không thể tin vào tai của mình, phải biết, chỉ với những thứ mà hắn đã nhặt được thì đã có rất nhiều thứ cho dù là Huyền Sương Tông cũng không có!

"Ngươi không cần dùng loại ánh mắt đó nhìn ta!"

"Bởi vì ta có một đại ca tốt!"

"Chỉ cần ta đi theo hắn phá của, mỗi ngày hắn đều sẽ cho ta một đống rác rưởi lớn, nếu như có tác dụng thì ta sẽ giữ lại, còn nếu như vô dụng thì ta sẽ ném đi, nếu không thì tiên giới của ta sẽ không chứa nổi!"

Nói đến đây, Tiểu Bát Tử nhìn về phía Lê Hạo Dương tiếp tục nói ra: "Còn có việc gì nữa không, nếu không có chuyện gì thì đừng có cản trở ta ném rác rưởi nữa, nếu như ngươi cảm thấy thích thì cứ nhặt đi!"

Nói xong, Tiểu Bát Tử không thèm để ý tới Lê Hạo Dương nữa, tiếp tục vừa đi về phía trước vừa ném ra đủ loại tài nguyên tu luyện và thiên tài địa bảo!

"Thật hay giả!"

"Trên đời này lại có đại ca tốt như vậy hay sao?"

"Chỉ cần đi theo đối phương phá của thì mỗi ngày sẽ ban thưởng cho số lượng rác rưởi nhiều vô số kể?"

Sau khi nghe đối phương nói xong, Lê Hạo Dương tâm động, cho dù đi nhặt thì hắn lại có thể nhặt được bao nhiêu!

Đang lúc Lê Hạo Dương chuẩn bị đuổi theo đối phương lần nữa thì bước chân của hắn đột nhiên ngừng lại sau đó khẽ nhíu mày nói: "Tại sao đối phương lại nói với ta nhiều như vậy, hơn nữa sao ta đột nhiên lại có cảm giác như là đối phương đang cố ý dụ dỗ ta mắc câu?"

Ba!

Đúng lúc này, Lê Hạo Dương bỗng nhiên đánh cho mình một bạt tai, trong lòng mắng thầm: "Thực lực của đối phương mạnh hơn ta rất nhiều, chỗ nếu như đối phương muốn làm gì ta thì cũng đâu cần phải dụ dỗ ta chứ?"

Nghĩ đến đây, Lê Hạo Dương lập tức đuổi theo Tiểu Bát Tử đã đi xa!

"Đạo hữu, xin dừng bước!"

Sau khi đuổi theo Tiểu Bát Tử, Lê Hạo Dương cũng hít một hơi thật sâu sau đó trực tiếp nhìn đối phương hỏi: "Đạo hữu, đại ca tốt của ngươi còn thiếu tiểu đệ hay không?"

"Diệp thiếu quả nhiên lợi hại!"

"Đây là thái công câu cá, người nguyện mắc câu mà hắn nói hả!"

Nghe được Lê Hạo Dương hỏi như vậy, Tiểu Bát Tử cũng tỏ vẻ ngạc nhiên nói ra: "Thế nào, ngươi cũng muốn đi theo đại ca tốt của ta phá của?"

"Đạo hữu!"

"Đúng là ta có ý nghĩ này, không biết là đại ca tốt của ngươi có cho ta cơ hội này hay không!"

Nghe được Tiểu Bát Tử hỏi thăm, Lê Hạo Dương cũng trưng vẻ mặt thành thật ra lên tiếng đáp lại.

"Cơ hội có thể cho ngươi!"