Chương 647 Ngọa tào! Toàn bộ người của tông môn biến mất thật
Tất cả ẩn nấp tiên lục đều đã được sử dụng hết!"
"Bây giờ ngươi có thể kêu phụ thân ngươi bắt đầu tìm người rồi!"
Ngay khi Chu Dương vừa mới trải qua xong một trận nam nữ thay phiên nhau đánh thì giọng nói của Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng vang lên trong đầu của hắn.
"Tiểu Bát đại nhân!"
"Nếu tốc độ của ngươi có thể nhanh hơn một chút thì ta cũng không cần phải chịu một trận nam nữ thay phiên nhau đánh như thế này rồi!"
Nghe được Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư nói như vậy, Chu Dương cũng cười khổ lên tiếng nói.
"Còn giả bộ!"
"Chỗ này làm gì có người, ngươi đang nói chuyện với ai đó?"
Nhìn thấy Chu Dương nằm rạp trên mặt đất nói chuyện với không khí, Chu Chính Thiên cũng tức giận khiển trách hắn.
"Ai!"
"Phụ thân, bây giờ cho dù ta có giải thích thêm cũng không có ý nghĩa gì!"
"Ngươi cứ đi ra ngoài xem thử một chút đi!”
"Bây giờ toàn bộ các đệ tử và trưởng lão tông môn đều đã được gia trì lực lượng của ẩn nấp tiên lục lên trên người, tất cả đều đã bước vào trạng thái ẩn thân!"
Nghe được Chu Chính Thiên răn dạy, Chu Dương cũng thần sắc bình thản giải thích.
Hả?
Nghe được Chu Dương nói như vậy, Chu Chính Thiên cũng hơi nhíu chân mày lại, sau đó không nói gì nữa mà trực tiếp đi ra ngoài đại điện.
Một lát sau!
"Ngọa tào!"
"Thật sự mất hết rồi!"
"Toàn bộ người của tông môn mẹ nó đều không thấy!"
Rất nhanh, tiếng kinh hô của Chu Chính Thiên vang lên bên ngoài đại điện.
"Các ngươi là?"
Mà khi Chu Chính Thiên trở lại đại điện một lần nữa, thấy được Diệp Phong và Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đã giải trừ lực lượng của ẩn nấp tiên lục, sau đó vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng hỏi thăm.
"Phụ thân!"
"Vị này là Diệp thiếu, hắn chính là vị đại thiếu thần bí mà ta hay nói!"
"Bởi vì trong tay có mười vạn tấm đỉnh cấp ẩn nấp tiên lục, hắn nghĩ có giữ lại cũng không có tác dụng gì cho nên dùng hết toàn bộ lên trên người đông đảo đệ tử và trưởng lão của tông môn chúng ta!"
Nói đến đây, Chu Dương cũng toát ra vẻ nghiêm túc nhìn về phía Chu Chính Thiên tiếp tục nói ra: "Phụ thân, bây giờ có một cái trò chơi nhỏ, cần ngươi đi bắt được tất cả đệ tử và trưởng lão đang ẩn thân, chỉ cần ngươi bắt được một người thì..."
Không đợi Chu Dương nói ra phần thưởng là gì thì Chu Chính Thiên đã cực kỳ hưng phấn hô lớn: "Cái trò chơi nhỏ này thú vị lắm, vậy đông đảo đệ tử và trưởng lão tông môn bây giờ đã ẩn nấp kỹ hay chưa?"
"Bây giờ ta có thể đi bắt bọn họ hay chưa?"
Hả?
Nghe nói như thế, nhìn Chu Chính Thiên trên mặt lộ vẻ hưng phấn, trực tiếp khiến cho Diệp Phong, Chu Dương và Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đang đứng bên cạnh ngẩn ra tại chỗ, chuyện này hoàn toàn không giống như bọn họ nghĩ!
Bọn họ không ngờ được là còn chưa nói ra phần thưởng thì đối phương đã gấp gáp không kịp chờ đợi muốn bắt đầu bắt người rồi!
"Phụ thân!"
"Chỗ tốt gì cũng không có mà ngươi cũng đồng ý tham gia trò chơi nhỏ này?"
Sau khi tỉnh táo lại, Chu Dương cũng có chút lo lắng hỏi Chu Chính Thiên.
Mặc dù hắn đã là bại gia môn đồ nhưng Kim Giác Huyền Trư Đản là đồ ừtốt cho dù có tiền cũng không mua được, nếu như bỏ qua cơ hội này lần sao không biết lúc nào mới có thể lấy được!
"Chỗ tốt?"
"Có chỗ tốt gì?"
"Trên vạn năm nay, ta không phải tu luyện thì là xử lý tông môn sự vụ, bây giờ thật vất vả lắm mới gặp trò chơi nhỏ thú vị như vậy, ta còn muốn chỗ tốt gì, đừng nói cho ta chỗ tốt, chỉ cần có thể để cho ta tham gia vào trò chơi nhỏ này thì ta cho ngươi chỗ tốt cũng được!"
Nghe được Chu Dương hỏi thăm, Chu Chính Thiên cực kỳ nghiêm túc nói ra ý nghĩ của mình.
???
Vì chơi, ngay cả chỗ tốt cũng không cần?
Ngươi nếu tìm được một người thì ngươi có thể được chỗ tốt gì hay không?
Điên rồi!
Lúc này Chu Dương thật sự muốn điên rồi, hắn hoàn toàn không ngờ được là phụ thân cực kỳ uy nghiêm ở trong mắt hắn lại còn ẩn giấu đi một mặt nghịch ngợm như vậy thậm chí bây giờ hắn rất muốn hô lớn với Chu Chính Thiên một tiếng: "Đã lớn tuổi như vậy rồi tại sao ngươi còn ham chơi như vậy!"
"Chu Dương!"
"Nếu như phụ thân của ngươi muốn tham gia vào trò chơi nhỏ tìm người này như vậy thì bây giờ chúng ta cũng không cần phải nói thêm gì nữa!"
Lúc này, Diệp Phong cũng có chút trêu chọc nhìn về phía Chu Dương lên tiếng nói.
"Diệp thiếu!"
"Ta biết rồi!"
Nghe Diệp Phong nói như vậy, Chu Dương cũng cười khổ đáp lại, đồng thời trong lòng cực kỳ buồn bực nghĩ: "Vất vả lắm mới tranh thủ được cho phụ thân một đợt phúc lợi nhưng ai mà ngờ được hắn lại không muốn, đúng là cho dù tông môn làm bằng sắt cũng không đở nổi tông chủ!"
"Tiểu tử thúi này dùng ánh mắt gì nhìn ta?"
"Cả ngày chỉ biết ăn, khoác lác, phá của, nói dối, có nhiều tật xấu như vậy, ta cũng chưa nói hắn một tiếng nào!"
"Bây giờ ta chỉ ham chơi có một chút thôi mà hắn còn!"
Nhìn thấy Chu Dương luôn dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn mình, Chu Chính Thiên cũng âm thầm chửi bậy.
"Chu tông chủ!"
"Vì để cho cái này trò chơi nhỏ này trở nên càng thú vị hơn nữa cho nên ta đã định ra một cái quy tắc với đệ tử và trưởng lão của quý tông!"
"Đó chính là một trăm người kiên trì đến sau cùng thì ta sẽ dành tặng cho bọn họ số lượng cực phẩm Tiên Linh Tinh không giống nhau, ngươi bị bắt càng trễ thì phần thưởng nhận được sẽ càng phong phú!"
"Cho nên, trò chơi nhỏ lần này tuyệt đối có thể khiến cho ngươi chơi đến tận hứng!"
Lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trực tiếp nhìn về phía Chu Chính Thiên lên tiếng nhắc nhở.
Ừm!
Nghe nói như thế, Chu Chính Thiên cũng hai mắt tỏa sáng, bởi vì như vậy, tất cả mọi người sẽ dùng hết toàn lực tránh né hắn bắt, như vậy thì trò chơi nhỏ này mới sẽ thú vị hơn!
Mà khi hắn bắt được tất cả mọi người thì cũng sẽ có được cảm giác thành tựu cực lớn!
"Diệp thiếu!"
"Vậy có phải bây giờ ta có thể đi ra ngoài bắt rồi hay không?"