Chương 702 Diệp thiếu, ngài có quen biết con trai của ta Ngô Nhị hay không?
Đó không phải là thượng cổ tam đại đỉnh cấp Tiên Hoa hay sao, bọn chúng lại tồn tại thật!"
Đúng lúc này, Vũ Túc cũng chú ý tới ba vạn gốc thượng cổ tam đại đỉnh cấp Tiên Hoa chất đống cách đó không xa, sau đó trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ kinh hô lên.
Mà nghe được tiếng kinh hô của Vũ Túc, ba người Ngô Lâm, Đỗ Tuyền Dương và Chu Chính Thiên cũng quay đầu nhìn sang, khi bọn họ cũng nhìn thấy lít nha lít nhít thượng cổ tam đại đỉnh cấp Tiên Hoa thì trên mặt cũng lộ ra vẻ khó có thể tin!
"Chấn kinh rồi?"
"Bị hù dọa rồi?"
"Vậy nếu như các ngươi biết là Diệp thiếu chuẩn bị đốt toàn bộ Thần Hoa như vậy thì chẳng phải là các ngươi sẽ điên mất hay sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ trên mặt của bốn người đó, Cổ Tiểu Vân kong đảo trong mắt sau đó trên mặt nở một nụ cười xấu xa nhìn về phía bốn người, nàng định sẽ để cho bốn người cùng chịu đau khổ giống như nàng!
"Bốn vị!"
"Các ngươi hãy nhân cơ hội này nhìn chúng nó thêm vài lần đi!"
"Dù sao không lâu sau nữa bọn chúng sẽ bị Diệp thiếu đốt rụi!"
Làm ra quyết định, Cổ Tiểu Vân cũng tỏ vẻ tiếc nuối nhìn về phía bốn người lên tiếng nói.
"Thiêu hủy?"
"Nếu như chỉ là thiêu hủy bình thường thì đúng là đáng tiếc thật, nhưng mà nếu như có thể mượn nhờ ngọn lửa đó mà thuận tiện nướng mấy xâu thịt xiên thì cực kỳ hoàn mỹ!"
Nghe được Cổ Tiểu Vân nói như vậy, Chu Chính Thiên lại trưng vẻ mặt thành thật ra nói ra ý nghĩ của mình.
"Trong mắt Diệp thiếu thì loại Tiên Hoa trong truyền thuyết này chính là rác rưởi, có thể thiêu hủy chính là sự tôn trọng lớn nhất dành cho bọn chúng rồi!"
"Đám Tiên Hoa rác rưởi dùng để đốt chơi thì có gì để mà nhìn, Diệp thiếu, ta cũng tới hỗ trợ!"
"Đúng đúng đúng, dù sao thì chúng ta cũng không có chuyện gì làm!"
Ngay sau đó, Ngô Lâm, Đỗ Tuyền Dương và Vũ Túc cũng nói ra ý nghĩ của mình.
???
Các ngươi là tình huống như thế nào?
Mới nãy còn chấn kinh mà bây giờ lại nhẹ nhàng như vậy?
Còn nói đó bọn chúng là sự tôn trọng lớn nhất dành cho bọn chúng?
Còn Tiên Hoa rác rưởi có gì để mà nhìn?
Nghe được bốn người trả lời như vậy, biểu cảm trên mặt Cổ Tiểu Vân như không thể tin vào tai của mình, chuyện này hoàn toàn không giống như những gì mà nàng nghĩ!
Vốn muốn cho bốn người cũng gánh chịu nỗi đau khổ giống như nàng nhưng ai mà ngờ được cuối cùng vẫn là một mình này gánh lấy tất cả?
"Là vấn đề của ta sao?"
"Nhưng đây là tam đại Thần Hoa, hơn nữa còn là nhiều Thần Hoa như vậy, vừa xuất hiện trên thế gian thì đã bị thiêu hủy, chẳng lẽ không nên khó chịu hay sao?"
Lúc này, Cổ Tiểu Vân đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh!
Một bên khác!
"Chư vị, không gấp!"
"Vừa khéo ta có chút chuyện muốn bàn với các ngươi một chút!"
"Chu Tông chủ, tình huống của con của ngươi Chu Dương, bây giờ ngươi cũng đã biết một chút chứ, không nói khoa trương một chút nào, bây giờ hẳn hắn đã trở thành thần tài của Kim Tinh Tông các ngươi rồi chứ!"
Nhìn thấy bốn người đều muốn qua hỗ trợ, Diệp Phong vội vàng gọi bọn họ lại, sau đó nhìn về phía Chu Chính Thiên lên tiếng hỏi thăm.
"Diệp thiếu!"
"Chu Dương đã nói cho ta biết thân phận của hắn cũng nói cho ta biết một số chuyện có liên quan tới ngài!"
"Mà bây giờ đúng là hắn đã trở thành thần tài của tông môn, cho dù là người làm cha như ta cũng đã sắp cúng bái hắn như là tổ tông rồi!"
Mặc dù nói như vậy nhưng trên mặt Chu Chính Thiên lại toát ra vẻ cực kỳ tự hào.
"Vậy là tốt rồi!"
Nghe Chu Chính Thiên nói xong, Diệp Phong đưa mắt nhìn về phía hai người Đỗ Tuyền Dương và Vũ Túc, sau đó lên tiếng nói ra: "Hai vị, thật ra thì thì ta cũng rất có hảo cảm đối với hai người Đỗ Thiên Nhất và Vũ Phong, hơn nữa bọn họ còn rất có thiên phú phá của cho nên hãy kêu bọn họ chuẩn bị một chút đi, xong việc này ta sẽ cho người đi tìm bọn họ, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ trở thành thần tài trong thế lực của các ngươi!"
"Đi!"
"Nếu không có chuyện gì khác thì các ngươi có thể qua đó hỗ trợ được rồi!"
Nhìn trên mặt hai người Đỗ Tuyền Dương và Vũ Túc lộ ra vẻ kích động, Diệp Phong cũng nở một nụ cười lên tiếng nói với bốn người.
"Diệp thiếu!"
"Ta... ta có thể hỏi ngài một chuyện hay không?"
"Ngài có quen biết với con trai của ta là Ngô Nhị hay không?"
Lúc này, Ngô Lâm cũng tràn ngập mong đợi nhìn về phía Diệp Phong hỏi thăm.
"Ngô Nhị?"
"Không biết!"
"Ngô tông chủ, ta chỉ biết ngươi, cũng không nhận ra con của ngươi."
Nghe được Ngô Lâm hỏi ra một câu hỏi kỳ quái như thế, Diệp Phong cũng không chút do dự nhanh chóng đưa ra một câu trả lời cực kỳ khẳng định!
"Móa!"
Nghe được Diệp Phong trả lời mình như vậy, Ngô Lâm cũng cực kỳ thất vọng vung quyền, giậm chân một cái, sau đó yên lặng đi qua một bên.
"Xong!"
"Hi vọng của lão Ngô triệt để tan vỡ, nếu như trở về nói không chừng hắn sẽ trực tiếp lấy máu của con của hắn!"
"Quá thảm rồi!"
"Con trai của lão Ngô quá thảm rồi, không làm gì cả mà mơ mơ hồ hồ bị cha của mình lấy máu, quả thê thảm!"
"Đều do chúng ta!"
"Nếu như không phải con trai của chúng ta đều ưu tú như vậy thì con trai của lão Ngô sẽ không bị lấy máu!"
Lúc này, ba người Chu Chính Thiên, Đỗ Tuyền Dương và Vũ Túc tụ tập lại một chỗ cực kỳ không biết xấu hổ bàn tán.
???
Một người cầm chủy thủ trong tay đột đột đột luyện tập đâm vào trong không khí!
Ba người lén lén lút lút tụ tập lại một chỗ nhỏ tiếng bàn tán cái gì đó!
Bọn họ đang làm gì đó?
Nhìn thấy bốn người khác thường như vậy, trên mặt Diệp Phong cũng lộ ra vẻ khó hiểu tự lẩm bẩm.
"Diệp Phong tên tiểu tử thúi này!"
"Xem ra mỗi lần hắn ra ngoài thì phá của không ít!"
"Lại quen biết được với thủ lĩnh của nhiều thế lực lớn như vậy!"
Lúc này, cách đó không xa, Lạc Thiên Tuyết thấy cảnh này thì trong mắt tràn đầy ngôi sao nhỏ nhìn về phía Diệp Phong.
Cách đó không xa!
"Thiếu cung chủ!"