← Quay lại trang sách

Chương 719 Chỉ cần ngươi dám cho, ta dám ăn

Sử dụng một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, kiểm tra xem hai thằng đần này có phải là người của Huyền Quy Cung hay không!"

Nghe được kim giáp hộ vệ hỏi thăm, Diệp Phong cũng trực tiếp lên tiếng hỏi thăm hệ thống.

"Đinh! Tiêu hao một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, hai người đúng là người của Huyền Quy Cung, Trình Thiên Thanh là đệ tử hạch tâm vừa mới gia nhập vào Huyền Quy Cung không bao lâu, Vương Đức Khôn là một trong số mười đại trưởng lão của Huyền Quy Cung, cũng là người hộ đạo của Trình Thiên Thanh!"

Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, câu trả lời của hệ thống cũng vang lên ở trong đầu của hắn.

"Ừm?"

"Vậy mà đúng là người của Huyền Quy Cung!"

"Hơn nữa thân phận cũng đều là thật, chẳng trách bọn họ lại lớn lối như thế!"

Sau khi xác định thân phận của hai người, Diệp Phong định sẽ để cho quân hộ vệ kim giáp trực tiếp xóa bỏ hai người bọn họ!

"Chờ một chút!"

"Dù sao hai người bọn họ cũng đều phải chết, không bằng để cho hai người bọn họ thuận tiện ăn hết mười vạn trái Thiên Thọ Quả trước khi chết luôn đi!"

"Đưa Thiên Thọ Quả có thể gia tăng tuổi thọ cho hai người phải chết ăn, hành vi phá của này cũng không có vấn đề!"

Nghĩ đến đây, trên mặt Diệp Phong cũng nở một nụ cười quay qua nhìn hai người Trình Thiên Thanh và Vương Đức Khôn.

Hả?

Hai người Trình Thiên Thanh và Vương Đức Khôn đang rất sợ hãi nhìn thấy nụ cười quái dị của Diệp Phong thì không biết tại sao nhân bọn họ lại có cảm giác như là sắp có chuyện không tốt gì đó xảy ra trên người của bọn họ!

"Hai người các ngươi chết thì chắc chắn là phải chết rồi đó!"

"Nhưng mà bây giờ ta cho hai người các ngươi hai sự lựa chọn!"

"Thứ nhất, giúp ta làm một việc, sau khi xong việc thì ta có thể cho hai người thống khoái!"

"Thứ hai, không giúp đỡ ta, sau đó ta sẽ từ từ dằn vặt hai người các ngươi cho đến chết!"

Lúc này, Diệp Phong cũng nhìn về phía hai người nói ra hai cái lựa chọn mà cái nào cũng phải chết!

???

Ngươi muốn giết chúng ta!

Sau đó còn muốn chúng ta làm việc cho ngươi?

Ngươi có còn là người nữa hay không?

Nghe được Diệp Phong đưa ra hai cái lựa chọn mà cái nào cũng phải chết này, trên mặt hai người Trình Thiên Thanh và Vương Đức Khôn đều lộ ra vẻ khó có thể tin mà nhìn Diệp Phong!

"Loại thứ nhất!"

"Loại thứ nhất!"

Trầm mặc vài giây đồng hồ, hai người cùng nhau đưa ra lựa chọn!

"Hỗ trợ?"

"Diệp thiếu lại định phá của nữa rồi sao?"

"Nhưng mà hai người sắp chết này có thể cũng không có giúp đỡ được cái..."

Bộ Soái đang đứng bên cạnh nghĩ đến chỗ này thì trong đầu đột nhiên lóe lên tinh quang, sau đó trong nháy mắt hai mắt trừng tròn vo, đồng thời kinh hãi nói: "Sẽ không phải là Diệp thiếu định đưa Thiên Thọ Quả trong tay cho hai người sắp phải chết này ăn đó chứ?"

"Rất tốt!"

"Nếu như hai người các ngươi đã làm ra lựa chọn thì chúng ta cũng bắt đầu đi!"

"Chuyện nhỏ mà ta muốn các ngươi giúp ta thật ra thì cũng đơn giản thôi, chính là giúp ta ăn một ít gì đó!"

Nói xong, Diệp Phong lập tức lấy từng trái Thiên Thọ Quả từ trong không gian của hệ thống ra.

"Thiên Thọ Quả!!!"

Sau khi hai người Trình Thiên Thanh và Vương Đức Khôn nhìn thấy thứ mà Diệp Phong lấy ra lại là Thiên Thọ Quả thì hai người đều trợn tròn hai mắt kinh hô lên!

Bọn họ hoàn toàn không ngờ được là thứ mà Diệp Phong muốn bọn họ ăn giúp lại là Thiên Thọ Quả cực kỳ trân quý!

Sau khi tỉnh táo lại, hai người đều dùng ánh mắt khó mà tin được nhìn về phía Diệp Phong, ánh mắt đó giống như đang nói: "Có phải ngươi điên rồi hay không, Thiên Thọ Quả trân quý như thế mà ngươi lại đem cho hai người sắp chết như chúng ta ăn?"

"Nhìn ta làm gì?"

"Tranh thủ ăn đi chứ!"

"Tục ngữ nói, gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói!"

"Cho dù các ngươi phải chết thì ta cũng phải để cho các ngươi ăn no rồi mới lên đường mới được!"

Nhìn hai người đều dùng một loại ánh mắt khó có thể tin nhìn mình, Diệp Phong cũng cười giải thích cho hai người bọn họ biết.

"Ăn!"

"Lão tử sống lâu như vậy, đừng nói ăn, ngay cả thấy cũng chưa từng nhìn thấy Thiên Thọ Quả này!"

"Bây giờ trước khi chết có một cơ hội như vậy, tại sao không ăn, ta không chỉ ăn, mà ta còn phải ăn đến chết luôn kìa!"

Nghĩ đến đây, trong mắt Vương Đức Khôn cũng hiện lên vẻ tàn nhẫn, trực tiếp nhìn về phía Diệp Phong kêu gào: "Đây là do ngươi kêu chúng ta ăn đó, vậy ta cũng nói thẳng với ngươi luôn, chỉ cần ngươi dám cho ta ăn thì ta dám ăn, hoặc là ta ăn sạch toàn bộ Thiên Thọ Quả trong tay của ngươi trước hoặc là ta sẽ bị ngươi cho ăn đến bể bụng trước!"

"Còn có ta nữa!"

"Ta cũng sẽ ăn đến chết luôn, nếu có gan thì ngươi hãy để cho ta ăn đến bể bụng đi!"

Dù sao cũng đều phải chết, lúc này Trình Thiên Thanh cũng muốn phách lối một lần cuối trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh của mình!

"Ngọa tào!"

"Hai thằng đần này cũng là kẻ hung hãn!"

Nghe được hai người bọn họ nói như vậy, Diệp Phong cũng triệt để hưng phấn lên, hắn không sợ đối phương ăn nhiều, chỉ sợ đối phương ăn không đủ no!

Một lát sau!

???

Tình huống như thế nào?

Đây chính là Thiên Thọ Quả ngàn năm mới có thể kết ra một trái a!

Kết quả đến chỗ của ngươi thì trực tiếp lấy ra một vạn trái?

Chơi ta hả?

Lẽ nào nó là rau cải trắng có thể nhìn thấy khắp nơi trên đường cái hay sao?

Nhìn Thiên Thọ Quả chồng chất như núi ở trước mặt mình, mỗi người năm ngàn trái, hai người Trình Thiên Thanh và Vương Đức Khôn trực tiếp choáng váng!

Mẹ nó, mỗi người năm ngàn trái Thiên Thọ Quả lớn chừng bằng quả đấm, nếu như không thể mượn tiên lực trong cơ thể để nhanh chóng tiêu hóa thì bọn họ sẽ bị cho ăn đến bể bụng thật sự!

"Một vạn trái!"

"Trong tay Diệp thiếu lại có một vạn trái Thiên Thọ Quả!"

"Đây chính là ‘có chút’, ‘nhưng không nhiều’ mà hắn nói hay sao?"

Nhìn thấy trên mặt hai người Trình Thiên Thanh và Vương Đức Khôn lộ ra vẻ tuyệt vọng bắt đầu ăn Thiên Thọ Quả, Bộ Soái đang đứng bên cạnh cảm thấy cả người đều muốn điên rồi!