← Quay lại trang sách

Chương 758 Các ngươi đều bị bệnh tâm thần đúng hay không, rảnh rỗi không có chuyện gì làm chặt chân của ta để làm gì?

Xảy ra chuyện gì?"

"Đây là đâu?"

"Ai bắt ta tới đây?"

Sau khi Trần Nhất Hải từ vết nứt không gian đi ra ngoài, cả người đều ở trong trạng thái bối rối không biết chuyện gì đã xảy ra.

"Mục tiêu số hai xuất hiện!"

"Kích nổ!"

Không đợi Trần Nhất Hải kịp phản ứng lại, giọng nói tràn đầy hưng phấn của Diệp Phong đã vang lên từ chỗ không xa, mà theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, mười vạn tên đại quân kim giáp cũng động tác chỉnh tề ném Thạch Phá Truy Thiên Lôi tới chỗ Trần Nhất Hải.

"Ngọa tào!"

"Quả cầu đen phô thiên cái địa!"

"Mỗi một quả cầu đen đều mang đến cho ta một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, đây là tiết tấu muốn chết hay sao?"

Nghe được giọng nói của Diệp Phong vang lên, sau khi tỉnh táo lại Trần Nhất Hải cũng nhìn về phía Diệp Phong, khi hắn nhìn thấy mười vạn tên đại quân kim giáp ném ra Thạch Phá Truy Thiên Lôi trong tay, nhìn mười vạn quả Thạch Phá Truy Thiên Lôi giống như mưa đen phô thiên cái địa bắn thẳng đến chỗ mình, cả người bị hù cho ngẩn ra tại chỗ.

"Tông chủ!"

"Đừng có đứng ngây ra đó!"

"Mau trốn, nếu như bị bất cứ một quả Thạch Phá Truy Thiên Lôi nào đụng đến, cho dù là ngươi có tu vi Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong thì cũng sẽ bị nổ chết!"

Trong lúc Trần Nhất Hải còn đang ngây người, giọng nói của Thạch Khang bỗng nhiên vang lên từ nơi không xa.

"Ngọa tào!"

"Thạch Khang, cái tên này bị mười vạn quả cầu đen điên cuồng truy kích thật!"

Nghe được Thạch Khang nói như vậy, Trần Nhất Hải cũng quay đầu lại nhìn, khi hắn nhìn thấy Thạch Khang đang bị lít nha lít nhít quả cầu đen điên cuồng đuổi theo thì trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh hãi.

Bốp!

Nghĩ đến đây, Trần Nhất Hải đột nhiên cho mình một bạt tai, sau đó mắng thầm: "Mẹ nó, bây giờ là lúc nào rồi, ta còn ở đây sợ hãi thán phục, bây giờ phải tranh thủ trốn, nếu không sẽ bị nổ chết thật!"

Một lát sau!

"Tông chủ!"

"Bây giờ ngươi còn cảm thấy là ta đang trêu chọc ngươi hay không?"

"Bây giờ ngươi còn cảm thấy tình cảnh này còn không tính là quá mức nguy hiểm hay không?"

"Nếu không phải ta cầu vị đại thiếu đó bắt ngươi tới đây, ngươi hoàn toàn không có cơ hội hưởng thụ được cảm giác vui sướng khi thi chạy với tử vong!"

Lúc này, Thạch Khang đang chạy trốn cũng quay qua nhìn Trần Nhất Hải tràn đầy vẻ tuyệt vọng bên cạnh lên tiếng nói.

Hả?

Thần mẹ nó hưởng cảm giác vui sướng khi thi chạy với tử vong?

Cũng bởi vì ta không tin những gì mà ngươi nói, sau đó ngươi lập tức cầu đối phương bắt ta tới tự mình cảm nhận một chút?

Mặc dù ngươi là người nhưng mà chuyện mà ngươi làm rất là chó ngươi có biết không!

Nghe được Thạch Khang nói như vậy, Trần Nhất Hải cả người đều muốn điên rồi, hắn hoàn toàn không ngờ được là nguyên nhân mình bị bắt tới lại chính là vì không có tin tưởng những gì mà Thạch Khang nói!

"Tông chủ!"

"Có phải ngươi không có chú ý tới những người vừa ném quả cầu đen đó hay không?"

"Mẹ nó đó là kim sắc truyền thuyết a!"

"Mà đại lão đứng sau kim sắc truyền thuyết mẹ nó là Thánh tử của Tinh Hồn Thánh Địa!"

"Chúng ta bị cái tên khốn kiếp Phùng Dương đó hố chết!"

Lúc này, Thạch Khang cũng nói ra một tin tức khiến cho tâm thần Trần Nhất Hải rung mạnh nữa!

Một bên khác!

"Hệ thống!"

"Ta thấy hai người bọn họ nói chuyện rất vui vẻ!"

"Bọn họ không muốn gọi mấy người nữa tới cùng nhau hưởng thụ hay sao?"

Nghĩ đến trong tay mình còn thừa lại tám mươi vạn quả Thạch Phá Truy Thiên Lôi, trên mặt Diệp Phong cũng lộ ra vẻ mong đợi lên tiếng hỏi thăm hệ thống.

"Đinh! Túc chủ, bây giờ bọn họ rất muốn bắt Phùng Dương tới, bọn họ cho là mình sẽ gặp kiếp nạn này đều là do bị Phùng Dương hại!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, hệ thống cũng lập tức đáp lại.

"Phùng Dương?"

"Thiếu tông chủ Thái Hư Kiếm Tông sao?"

"Dù sao sớm muộn gì cũng phải làm thịt đối phương, vậy thì giải quyết một lần một đi!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp nhìn về phía Diệp Tiểu Hắc lên tiếng nói ra: "Tiểu Hắc, bắt Phùng Dương của Thiên Hạc Tông tới!"

...

"Thạch Khang!"

"Mới nãy ngươi cầu vị đại thiếu đó như thế nào?"

"Chúng ta có thể chết nhưng nhất định phải kéo cái tên tiểu khốn kiếp Phùng Dương đó theo mới được!"

"Nếu không thì chúng ta chết quá mẹ nó biệt khuất!"

Hiểu rõ được tất cả tình huống, Trần Nhất Hải cũng nhìn về phía Thạch Khang lên tiếng hỏi thăm, hắn hoàn toàn không ngờ được là cũng bởi vì thu Phùng Dương làm đệ tử thân truyền mà mình phải mất mạng!

"Tông chủ!"

"Vị đại thiếu đó rất không đơn giản, hắn tinh thông thiên toán chi thuật!"

"Bên này chúng ta thương thảo xong, bên kia hẳn là hắn đã biết!"

"Cho nên không có gì bất ngờ xảy ra thì tên tiểu khốn kiếp Phùng Dương đó chẳng mấy chốc sẽ bị bắt tới đây!"

Nghe được Trần Nhất Hải hỏi thăm mình, Thạch Khang cũng giải thích rõ cho hắn biết.

...

Một lát sau!

"Ngọa tào!"

"Sư tôn, đây là tình huống như thế nào!"

"Mẹ nó bây giờ ta rất hốt hoảng!"

Mơ mơ hồ hồ bị bắt tới, Phùng Dương nhìn thấy lít nha lít nhít Thạch Phá Truy Thiên Lôi sau lưng đang bắn thẳng tới chỗ mình thì trên mặt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ quay qua nhìn Trần Nhất Hải bên cạnh hô to lên.

Phốc phốc!

Theo một tiếng động khác thường vang lên, một cái chân của Phùng Dương bị Trần Nhất Hải dùng chiến đao chặt đứt!

???

Tình huống như thế nào?

Sư tôn không cứu ta còn chưa tính, còn mẹ nó chặt đứt một cái chân của ta là ý gì?

Bối rối!

Nhìn mình bị chặt đứt một cái chân, Phùng Dương cả người đều bối rối!

Phốc phốc!

Không đợi Phùng Dương kịp phản ứng, một bên khác Thạch Khang cũng dùng trường kiếm trong tay cũng chặt đứt một cái chân khác của hắn.

???

Mẹ nó, các ngươi đều bị bệnh tâm thần hết rồi hay sao!

Rảnh rỗi không có việc gì làm chặt chân ta chơi?

Nhìn thấy hai chân mình bị chặt, Phùng Dương cả người đều choáng váng!

Mơ mơ hồ hồ bị vồ tới!

Mơ mơ hồ hồ bị chặt đứt hai chân!

Mẹ nó ta đào mộ tổ của các ngươi hay là đoạt vợ của các ngươi?