← Quay lại trang sách

Chương 759 Đừng giúp ta, xin ngươi hãy để cho ta trực tiếp chết đi

Sau khi tỉnh táo lại, Phùng Dương cũng nhìn về phía Trần Nhất Hải và Thạch Khang đã bay đến trước mặt mình lên tiếng hỏi thăm: "Sư tôn, Thạch chấp sự, các ngươi chặt ta chân làm gì?"

Cách đó không xa!

"Chủ nhân!"

"Không có gì bất ngờ xảy ra thì Phùng Dương này chết chắc rồi!"

"Nếu không ta qua đó giúp hắn mọc ra hai chân mới được không?"

Thấy cảnh này, Diệp Tiểu Kiếm cũng nhìn Diệp Phong đang ngồi trên lưng mình đưa ra một lời đề nghị.

Hả?

Giúp hắn mọc ra hai chân mới?

Nghe được lời đề nghị của Diệp Tiểu Kiếm, lại nhìn Phùng Dương sắp bị mười vạn quả Thạch Phá Truy Thiên Lôi đuổi kịp cách đó không xa một chút, Diệp Phong cũng khẽ gật đầu, sau đó lên tiếng nói ra: "Đi thôi, hắn mới là kẻ cầm đầu, không thể để cho hắn chết dễ dàng như vậy!"

Một bên khác!

"Chặt chân ngươi làm gì?"

"Bây giờ tại sao hai chúng ta sẽ gặp kiếp nạn này, trong lòng ngươi không biết hay sao?"

"Nếu không phải tại ngươi thì sao hai chúng ta sẽ thảm như vậy?"

Nghe được Phùng Dương hỏi thăm mình, Trần Nhất Hải cũng cố nén lửa giận trong lòng mắng lớn lên.

???

Các ngươi bị kiếp nạn này có liên quan mẹ gì tới ta?

Chỉ bởi vì ngươi là sư tôn ta thì có thể tùy tiện đổ tội cho ta như thế?

Nghe được Trần Nhất Hải nói như vậy, trong nháy mắt Phùng Dương cũng bị tức nổ, dù sao hắn hoàn toàn không nghĩ ra bây giờ phải trải qua nguy cơ sinh tử hoàn toàn là vì hắn muốn trả thù Tinh Hồn Thánh Địa!

"Ừm?"

"Ngươi, ngươi là ai!"

Đúng lúc này, khi Phùng Dương nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt mình thì cũng bị giật nảy mình, sau đó lên tiếng hỏi thăm.

"Đừng hỏi!"

"Ta chính là người đến giúp ngươi!"

Nói xong, Diệp Tiểu Kiếm cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp đặt tay phải lên trên người Phùng Dương, sau đó lợi dụng lực lượng của mình trợ giúp Phùng Dương nhanh chóng mọc ra hai cái chân mới!

"Đi thôi!"

"Tiếp tục chạy trốn với bọn họ đi!"

Ngay sau đó, Diệp Tiểu Kiếm nắm lấy cổ áo Phùng Dương tiện tay quăng ra, ném Phùng Dương tới phía trước Trần Nhất Hải và Thạch Khang.

"Người tốt!"

"Cảm ơn!"

Cảm nhận được mình có được hai chân mới tinh, Phùng Dương cũng kích động quay đầu nhìn lại Diệp Tiểu Kiếm sau lưng lên tiếng hô to, dù sao nếu như không có Diệp Tiểu Kiếm trợ giúp thì sợ là bây giờ hắn lúc đã bị mười vạn quả Thạch Phá Truy Thiên Lôi phía sau đuổi kịp!

"Sư tôn!"

"Ta vẫn chưa hiểu rõ người nói như vậy là có ý gì..."

Cảm tạ xong, Phùng Dương cũng nhìn về phía Trần Nhất Hải lên tiếng hỏi thăm, bởi vì hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ gánh tội như thế, nhưng mà không đợi hắn nói xong thì Trần Nhất Hải tràn ngập lửa giận lại giơ chiến đao trong tay lên lần nữa.

Phốc phốc!

Phốc phốc!

Theo hai tiếng động khác thường vang lên, hai chân vừa mọc ra của Phùng Dương lại bị Trần Nhất Hải và Thạch Khang chặt đứt lần nữa!

???

Làm gì?

Các ngươi chặt tới nghiện rồi đúng không?

Các ngươi có biết là ta đau như thế nào hay không?

Nhìn thấy hai chân của mình bị chém đứt lần nữa, Phùng Dương cảm thấy cả người đều muốn điên rồi, đồng thời đau đớn trên hai chân truyền đến cũng làm cho sắc mặt của hắn trở nên khó coi, nếu như biết trước phải trải qua hai lần thống khổ thì hắn thà rằng không cần mọc ra hai chân mới!

"Đừng sợ!"

"Ta tới giúp ngươi!"

"Nếu như bọn họ dám liên tục chặt, vậy ta ta sẽ liên tục giúp ngươi khôi phục hai chân!"

"Ta cũng muốn xem xem là bọn họ không cầm nổi đao kiếm trong tay trước hay là ta hao hết lực lượng trong cơ thể trước!"

Đúng lúc này, giọng nói của giống như của ma quỷ của Diệp Tiểu Kiếm lại bỗng nhiên vang lên bên tai Phùng Dương.

"Đại nhân!"

"Đừng, đừng giúp ta!"

"Để cho ta trực tiếp chết đi đi, ngươi làm như vậy thì có thể nói ta chính là sống không bằng chết!"

Lúc này, Phùng Dương cũng vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Diệp Tiểu Kiếm lên tiếng cầu khẩn.

Nhưng mà Diệp Tiểu Kiếm lại hoàn toàn không quan tâm đến lời cầu khẩn của Phùng Dương mà giúp đối phương mọc ra hai chân mới tinh lần nữa, sau đó lại ném Phùng Dương tới bên cạnh Trần Nhất Hải và Thạch Khang.

Cách đó không xa!

"Không thể không nói, Tiểu Kiếm làm như vậy có chút tư tâm!"

"Nếu không thì hắn cũng sẽ không chia sẻ niềm vui sướng của mình cho Phùng Dương đó!"

Lúc này, nhìn cách đó không xa Diệp Tiểu Kiếm đang giúp Phùng Dương mọc ra hai chân lần nữa, Diệp Tiểu Hắc cũng nói ra ý nghĩ của mình.

"Đúng vậy!"

"Đường tỷ mang tới niềm vui sướng cho Tiểu Kiếm, bây giờ rốt cuộc hắn cũng chia sẻ nó cho người khác!"

"Phải nói là Phùng Dương này quá hạnh phúc rồi!"

Nghe được Diệp Tiểu Hắc nói như vậy, Diệp Tiểu Bạch cũng lên tiếng nói hùa theo.

"Chờ một chút!"

"Hắc ca, có phải chúng ta đã quên chuyện gì rồi hay không?"

Đúng lúc này, Diệp Tiểu Bạch bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó vội vàng nhìn về phía Diệp Tiểu Hắc lên tiếng hỏi thăm.

...

"Ngọa tào!"

"Có phải là hai người Tiểu Hắc và Tiểu Bạch này xem quá nhập thần rồi hay không!"

"Tiểu Kiếm đi giúp Phùng Dương mọc chân, hai người các ngươi cũng mẹ nó không thể nâng không khí mà chạy như thế chứ!"

Lúc này, đã rơi xuống mặt đất, Diệp Phong nhìn đám người đã triệt để mất đi bóng dáng, mặt xạm lại mắng lớn lên.

"Chủ nhân!"

"Chúng ta tới!"

Vừa mới mắng xong, hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch cũng nhanh chóng từ đằng xa bay trở về, khi thấy Diệp Phong dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía bọn họ thì trên mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ xấu hổ.

Một lát sau!

"Tông chủ!"

"Kiếm khách cụt một tay đó là ma quỷ có đúng không!"

"Mẹ nó ta sắp không chém nổi nữa rồi nhưng hắn vẫn còn giúp Phùng Dương khôi phục hai chân!"

"Nói thật, mặc dù ta cực kỳ thống hận Phùng Dương nhưng không thể không nói, bây giờ hắn thật là thảm!"

Đã chặt đứt chân Phùng Dương mấy ngàn lần, trên mặt Thạch Khang cũng lộ ra vẻ hoảng sợ quay qua nhìn Trần Nhất Hải nói ra ý nghĩ trong lòng mình lúc này.

"Bây giờ ta đã không quan tâm Phùng Dương có thảm hay không!"

"Ta chỉ sợ tên sau khi tên ma quỷ đó chơi chết Phùng Dương thì sẽ nhắm vào hai người chúng ta!"