← Quay lại trang sách

Chương 760 Đừng giúp ta, xin ngươi hãy để cho ta trực tiếp chết đi (2)

Dù sao cũng phải chết, nếu không thì chúng ta đi trước một bước cho nó thoải mái đi!"

Sau khi nghe được Thạch Khang nói như vậy, Trần Nhất Hải lại trưng vẻ mặt nghiêm túc ra nói ra lo lắng trong lòng mình.

"Tiểu Kiếm!"

"Đừng đùa!"

"Đã đến lúc để cho ba người bọn họ lên đường rồi!"

Cảm thấy chơi cũng đã đủ rồi, Diệp Phong cũng trực tiếp hô to lên với Diệp Tiểu Kiếm đang giúp Phùng Dương khôi phục hai chân.

Xoát!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, toàn bộ ba người Trần Nhất Hải, Thạch Khang và Phùng Dương đều quay qua nhìn Diệp Phong, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cảm kích, bọn họ chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại bức thiết muốn được chết nhanh như vậy!

Oanh!

Theo một tiếng vang thật lớn, ba mươi vạn quả Thạch Phá Truy Thiên Lôi bạo tạc sinh ra đám mây hình nấm cực lớn cũng hoàn toàn bao phủ ba người trong nháy mắt!

"Phùng Dương chết!"

"Trần Nhất Hải cũng đã chết!"

"Vậy Thiên Hạc Tông cũng không cần xen vào nữa, trừ phi bọn họ còn dám tới Tinh Hồn Thánh Địa gây chuyện!"

Nhìn ba người đã biến mất bên trong đám mây hình nấm, Diệp Phong cũng nhìn về phía ba người Diệp Tiểu Kiếm, Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch lên tiếng nói.

(Thạch Khang: Ta là người vô tội nhất, bây giờ lại bị ngươi nổ chết, kết quả ngươi còn không thèm nhắc tới ta dù chỉ là một câu!)

...

"Tiểu Hắc!"

"Tiểu Bạch!"

"Khi ta cần kiểm tra uy lực của Thạch Phá Truy Thiên Lôi thì lại là hai người các ngươi giúp ta bắt hai con Tiên Thú thực lực mạnh mẽ tới, thay ta giải quyết vấn đề, vậy ta rất muốn biết tại sao Diệp Tiểu Cước lại không đến đây, hắn bận rộn gì trong Thánh Địa hay sao?"

Lúc này, trên đường chạy về Tinh Hồn Thánh Địa, ngồi trên người Diệp Tiểu Kiếm, trên mặt Diệp Phong lộ ra vẻ hiếu kì nhìn về phía hai người lên tiếng hỏi thăm.

"Không biết!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm mình, hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch cũng trăm miệng một lời trả lời.

"Ngọa tào!"

"Hai cái tên khốn kiếp này đúng là không biết xấu hổ!"

"Nếu không phải bọn họ vây khốn Tiểu Cước thì Tiểu Cước có thể không đến hay sao?"

"Hố Tiểu Cước hai lần cũng không quan trọng, mẹ nó lừa ta làm cáng cứu thương hình người, nếu không phải thực lực không cho phép thì mẹ nó ta trở tay tố giác hai cái tên khốn kiếp này liền!"

Lúc này, thân là cáng cứu thương hình người, Diệp Tiểu Kiếm nghe được hai người không biết xấu hổ trả lời như vậy thì trong lòng cũng điên cuồng chửi bậy.

"Như vậy sao?"

"Vậy thì sau khi trở về ta phải đi tìm Tiểu Cước nói chuyện tâm tình!"

"Dù sao là một tên thuộc hạ không biết nịnh nọt thì cũng không phải là một tên thuộc hạ tốt!"

Sau khi nghe được hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch trả lời như vậy thì Diệp Phong cũng nói ra ý nghĩ của mình.

...

Tinh Hồn Thánh Địa, Tinh Hồn Phong!

"Ồ!"

Sau khi trở lại Tinh Hồn Phong, khi Diệp Phong nhìn thấy Diệp Tiểu Cước đang rất là chuyên chú điêu khắc pho tượng của mình thì trên mặt cũng lộ vẻ giật mình!

"Tiểu Cước này đúng là có lòng!"

"Không thể không nói, pho tượng đó hoàn toàn biểu đạt được vẻ đẹp trai của ta, cho dù là con mắt, cái mũi, lỗ tai hoặc các chi tiết nhỏ khác đều được điêu khắc giống y như đúc!"

"Chẳng trách hắn không có chú ý tới tình huống của ta ở bên ngoài, hóa ra là đang tập trung chuẩn bị cho ta một kinh hỉ như vậy!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng hài lòng khẽ gật đầu, sau đó lập tức đi thẳng về chỗ ở của mình.

Hô!

Sau khi Diệp Phong rời khỏi đây, Diệp Tiểu Cước cũng thở dài ra một hơi nhẹ nhõm, trong lòng may mắn nói: "May mà ta thông minh, nếu không thì sẽ bị phế đi!"

"Tiểu Cước!"

"Không thể không nói, một loạt thao tác này của ngươi rất là trâu bò!"

"Nhưng mà ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một chút, mặc dù người tránh thoát được lần này nhưng nếu như có hai tên âm hiểm này ở bên cạnh ngươi thì ngươi vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn!"

Dùng thần thức nhắc nhở Diệp Tiểu Cước một chút, sau đó Diệp Tiểu Kiếm cũng nhìn về phía hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch lên tiếng nói ra: "Cẩu ca đã rời khỏi đây, ta phải tiếp tục đi thủ hộ bọn chúng, chúng ta núi xanh còn đó, nước biếc thì không cần phải gặp lại đâu!"

Nói xong, Diệp Tiểu Kiếm lập tức phóng lên tận trời, trong chớp mắt đã biến mất ở trong tầm mắt của ba người.

"Tiểu Cước!"

"Ngươi dùng phương thức này tránh thoát chủ nhân trách phạt, Hắc ca không tức giận nhưng ngươi còn dùng loại phương thức này thừa cơ biểu hiện một đợt, Hắc ca rất tức giận!"

"Cho nên, quyết đấu đi!"

Sau khi Diệp Tiểu Kiếm rời đi, Diệp Tiểu Hắc toát ra vẻ suy tư nhìn về phía Diệp Tiểu Cước phát động khiêu chiến!

"Tiểu Cước!"

"Ngươi vẫn đang khống chế thực lực bản thân, sau đó ổn định vị trí ở thứ mười, ta nghĩ nếu như ngươi dùng hết toàn lực thì sợ là Hắc ca cũng không phải là đối thủ của ngươi!"

"Cho nên, ta định sẽ liên thủ với Hắc ca cùng nhau quyết đấu với ngươi để tỏ lòng tôn trọng mà chúng ta dành cho ngươi!"

Sau khi Diệp Tiểu Hắc nói xong thì Diệp Tiểu Bạch đang đứng bên cạnh cũng cực kỳ không biết xấu hổ nói theo.

???

Ta khống chế thực lực, sau đó ổn định ở hạng mười?

Mẹ nó, đều xếp hạng chót rồi, còn cần ta phải khống chế hay sao?

Sau đó, các ngươi một người xếp hạng thứ ba, một người xếp hạng thứ năm, hai người muốn liên thủ lại khi dễ một người xếp hạng chót như ta mà còn nói đó là sự tôn trọng dành cho ta?

Sau khi nghe được hai người nói như vậy, trong lúc nhất thời biểu cảm trên mặt Diệp Tiểu Cước như không thể tin vào tai của mình, hắn biết bây giờ hai tên khốn kiếp này cực kỳ không biết xấu hổ nhưng mà hắn vạn lần không ngờ hắn vẫn còn đánh giá thấp trình độ không biết xấu hổ của hai người này!

Một bên khác!

"Đi ra ngoài làm nhiều chuyện như vậy!"

"Bây giờ cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe!"

Sau khi trở lại chỗ ở, Diệp Phong cũng nằm lên trên giường sau đó trực tiếp kẹp lấy chăn mền nghỉ ngơi, hắn phải tranh thủ để tìm thất tiên nữ để chơi trò chơi nhỏ!

...