Chương 798 Nhân vật số mấy? Ngươi chỉ xứng trông đại môn
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng hiện rõ lên trên mặt của Giang Nghị, Diệp Phong cũng cười giải thích rõ cho hắn biết.
Hả?
Những cường giả đó đều là thủ hạ của ngươi?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, cho dù là Giang Nghị hay là Nhiếp Hào, 2 người bỏ cả đều tỏ vẻ cực kỳ chấn kinh, bọn họ hoàn toàn không ngờ được là thế lực đứng sau Diệp Phong lại kinh khủng như thế!
"Diệp thiếu!"
"Ta có thể hỏi người một chuyện hay không?"
"Ngài biết tình huống của ta, vậy nếu như ta đi theo ngươi trở về Thánh Địa, ở trong Thánh Địa thì ta có thể trở thành nhân vật số mấy?"
Sau khi tỉnh táo lại, trên mặt Giang Nghị lộ ra vẻ hiếu kì nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.
"Ừm?"
"Ngươi có thể trở thành nhân vật số mấy ở trong Thánh Địa?"
"Giang thiếu, mặc dù ngươi là người tu luyện thượng cổ trùng sinh nhưng mà người giống như ngươi thì ở trong Thánh Địa của ta đang có hai người trông coi cửa lớn!"
"Nói một câu không dễ nghe, nếu không phải là ta tương đối coi trọng ngươi thì cho dù ngươi đến Thánh Địa của ta cũng chỉ xứng là một người trông coi cửa lớn mà thôi!"
Nghe được Giang Nghị hỏi thăm, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của đối phương, Diệp Phong lại không chút khách khí nói ra một sự thật rất là tàn khốc!
???
Ta, người tu luyện thượng cổ!
Ở trong Thánh Địa của các ngươi mà chỉ xứng làm người trông coi cửa lớn?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, biểu cảm trên mặt Giang Nghị như không thể tin vào tai của mình, phải biết, mặc dù bây giờ thực lực của hắn còn chưa có khôi phục lại trạng thái đỉnh phong nhưng trong đầu hắn có chứa rất nhiều các loại công pháp, tiên thuật, trận pháp mạnh mẽ ở thời đại thượng cổ, tất cả những thứ đó đều là bảo vật vô giá đó!
Không nói khoa trương một chút nào, chỉ cần cho hắn có cơ hội phát triển thì không tới vạn năm là hắn tuyệt đối có thể chế tạo ra một cái thế lực cấp độ bá chủ có thể khiến cho toàn bộ thượng giới đều phải chấn kinh!
Mà một tồn tại mạnh mẽ như hắn mà chỉ xứng là một người trông coi cửa lớn thôi hay sao?
"Tình huống như thế nào?"
"Giang huynh là người tu luyện thượng cổ trùng sinh?"
"Giang huynh xưng huynh gọi đệ với ta mấy ngàn năm mẹ nó là người tu luyện thượng cổ?"
Sau khi Nhiếp Hào đang đứng bên cạnh biết được tình huống này thì cả người đều choáng váng, sau đó trong lòng sụp đổ nghĩ: "Mấy ngàn năm qua, mẹ nó ta lại xưng huynh gọi đệ với một lão quái vật sống vài vạn năm, cũng may là đối phương không có lòng muốn hại ta, nếu không thì mẹ nó, đối phương đem ta đi bán mà ta còn ngu ngốc giúp đối phương đếm tiền!"
Chờ một chút!
"Mẹ nó!"
"Lão quái vật thời đại thượng cổ đem ta đi bán rồi ta giúp hắn đếm tiền!"
"Thời đại này, cũng là thế hệ trẻ tuổi nhưng Diệp thiếu đem ta đi bán, mẹ nó, ta còn đếm tiền giúp hắn!"
"Mẹ nó, sao mơ mơ hồ hồ ta lại biến thành một tên đầu đần như vậy?"
Nghĩ đến tình huống như vậy, Nhiếp Hào đều muốn khóc, thân phận là một thằng đần này tới quá mẹ nó đột nhiên, có thể nói là đánh cho hắn trở tay không kịp!
...
"Đây là hai cái Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định, các ngươi cầm lấy đi!"
"Chúng ta đi tổng bộ của Tử Cực Ngự Thú Các trước!"
Nói xong, Diệp Phong lập tức kích hoạt Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định, sau đó trực tiếp biến mất ở trong phòng khách.
"Giang huynh!"
"Không ngờ được là ngươi lại là một người tu luyện thượng cổ!"
"Vậy sau này ta tiếp tục gọi ngươi là Giang huynh hay là gọi ngươi là Giang lão quái?"
Sau khi Diệp Phong rời khỏi đây, Nhiếp Hào cũng thần sắc quái dị nhìn về phía Giang Nghị lên tiếng hỏi thăm, dù sao nếu như tính về số tuổi thì đối phương là người cùng thời với tổ tông của hắn!
Hả?
Giang lão quái?
Nghe được Nhiếp Hào nói như vậy, khóe miệng Giang Nghị cũng không nhịn được mà co quắp một cái, sau đó mặt xạm lại nói ra: "Nhiếp huynh, ngươi cứ tiếp tục gọi ta là Giang huynh đi!"
Một lát sau!
"Chủ nhân!"
"Ta nhớ ngươi muốn chết!"
"Trong những ngày không có người ở bên cạnh có thể nói đối với ta một ngày tương đương với một năm!"
Sau khi Diệp Phong đi vào đại sảnh ở lầu một của tổng bộ của Tử Cực Ngự Thú Các, tiểu hoàng cẩu đang đứng ở cách đó không xa lập tức lè lưỡi, vẻ mặt đê tiện lao thẳng tới chỗ hắn.
"Nhớ ta?"
"Mẹ nó, ngươi thèm thịt thì đúng hơn!"
Nhìn tiểu hoàng cẩu đang nhanh chóng vọt thẳng tới chỗ mình, Diệp Phong cũng bày sẵn ra tư thế sút gôn theo kiểu mãnh hổ, nhưng mà còn chưa có làm ra động tác nhấc chân chuẩn bị sút gôn, hắn đang định chờ khi nào tiểu hoàng cẩu đi tới trước mặt mình thì mới ban cho đối phương tình yêu đạp bay!
"Chủ nhân!"
"Ta đến rồi!"
Khi khoảng cách còn kém ba mét, tiểu hoàng cẩu tứ chi dùng sức, trực tiếp bay vọt thẳng tới chỗ Diệp Phong!
"Sút gôn theo kiểu mãnh hổ!"
Bành!
Theo một tiếng vang trầm vang lên, tiểu hoàng cẩu dùng tốc độ nhanh hơn bay ngược ra ngoài!
Mà cảnh tượng này trực tiếp khiến cho Nhiếp Phi Dương và ba vị Thái Thượng trưởng lão đang ngồi ở đối diện nhìn tới ngẩn ra không biết làm sao!
Bọn họ hoàn toàn không ngờ được là Cẩu gia mà bọn họ hầu hạ suốt cả một đêm lại là chiến sủng của Diệp Phong!
Hơn nữa khi ở trước mặt của bọn họ thì Cẩu gia này có dáng vẻ rất là ngang ngược càng rỡ, kết quả khi Diệp Phong đến thì Cẩu gia thật là đê tiện!
"Diệp thiếu!"
"Ngài có quen biết với mấy vị đại nhân này hay sao?"
Lúc này, Nhiếp Phi Dương cũng vội vàng đi tới trước mặt Diệp Phong, sau đó thận trọng lên tiếng hỏi thăm.
"Nhiếp Các chủ!"
"Thật là có lỗi quá, tất cả bọn họ đều là thủ hạ của ta!"
"Hôm qua nếu như có chỗ nào đắc tội thì còn hy vọng Nhiếp Các chủ đừng có để bụng!"
Nghe được Nhiếp Phi Dương hỏi thăm như vậy, Diệp Phong cũng cười giải thích rõ cho hắn biết.