← Quay lại trang sách

Chương 802 Chân mặc Vô Cực Lôi Hoang Hài, một đường vừa có tia lửa vừa có thiểm điện

Diệp thiếu là thần hào phá của!"

"Thứ hắn muốn nghe được là những lời đề nghị có liên quan tới phá của!"

"Mà lời đề nghị của ta cũng không có vấn đề gì, vậy ngươi đạp ta để làm cái gì?"

Lúc này, giọng nói tràn đầy khó hiểu của Giang Nghị cũng vang lên ở trong đầu của Giang Long Sơn.

"A!"

"Ta không biết mà!"

"Không ai nói cho ta biết Diệp thiếu là một tên bại gia tử!"

Nghe được Giang Nghị hỏi mình như vậy, trên mặt của Giang Long Sơn cũng lộ ra vẻ lúng túng dùng thần thức đáp lại một câu.

"Chuyện này còn cần phải nói cho ngươi biết nữa hay sao?"

"Chỉ nói về cái bàn chải râu sâm mà ngươi dùng để bôi mở cho thịt Tiên Thú, giá trị của một cái đó thôi cũng đã vượt qua toàn bộ tài phú của Thiên Huyễn Ngự Thú Các chúng ta!"

"Phụ thân, sẽ không phải là ngươi không biết Cửu Tu Thiên Sâm Tinh đó chứ!"

Nói đến đây, Giang Nghị bỗng nhiên nhận ra được cái gì, sau đó vội vàng nhìn về phía Giang Long Sơn lên tiếng hỏi thăm.

"Cái gì!"

"Một cái bàn chải nát mà giá trị của nó cũng đã vượt qua tất cả tài phú của Thiên Huyễn Ngự Thú Các chúng ta?"

"Mà loại bàn chải có giá trị đắt đỏ này, chải một cái rồi ném một cái, chải một cái rồi ném một cái?"

"Mẹ nó như vậy cũng đâu phải là ném bàn chải, mà là ném Thiên Huyễn Ngự Thú Các mới đúng!"

Nghe được Giang Nghị nói với mình như vậy, Giang Long Sơn cũng tỏ vẻ chấn kinh, sau đó thầm nghĩ trong lòng: "Chẳng trách cái tên khốn kiếp Nhiếp Phi Dương đó không thèm làm gì cả, chỉ ngồi xổm ở dưới đất để nhặt bàn chải, sau khi xong chuyện này ta cũng phải đòi lại mấy cái mới được!"

Một bên khác!

"Đồ nhi!"

"Có phải là trong tay ngươi đang có Vô Cực Lôi Hoang Thạch đúng hay không?"

"Nghe các ngươi nói như vậy, ta cũng muốn mặc một đôi Vô Cực Lôi Hoang Hài để cảm nhận thử một chút xem sao!"

Lúc này, cực kỳ hiểu rõ Diệp Phong, trên mặt Lạc Thiên Tuyết cũng lộ ra vẻ mong đợi lên tiếng hỏi thăm.

"Sư tôn!"

"Vẫn là ngươi hiểu rõ đồ nhi nhất!"

"Đúng là trong tay của ta có một khối lớn Vô Cực Lôi Hoang Thạch, vậy thì để cho Tiểu Chùy tới chế tạo cho tất cả mọi người chúng ta mỗi người một đôi đi!"

Nói xong, Diệp Phong âm thầm ra lệnh cho hệ thống: "Hệ thống, cho Diệp Tiểu Chùy tới làm việc!"

???

Mỗi người một đôi?

Chỉ là một khối lớn Vô Cực Lôi Hoang Thạch, nó đủ để chế tạo ra nhiều đôi Vô Cực Lôi Hoang Hài như vậy hay sao?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trên mặt bọn người Nhiếp Hào, Giang Nghị, Nhiếp Phi Dương cũng đều tỏ vẻ hoài nghi, bởi vì mặc dù trong lòng bọn họ đã liên tưởng tới một khối lớn này rất lớn nhưng mà bọn họ cảm thấy vẫn chưa chắc sẽ đủ để chế tạo cho tất cả mọi người!

Nhưng mà Lạc Thiên Tuyết nghe được Diệp Phong nói có một khối lớn thì lại thay đổi sắc mặt sau đó vội vàng nhắc nhở: "Đồ nhi, nơi này quá nhỏ, chúng ta nên đổi một địa điểm trống trải hơn một chút đi, nếu không khi ngươi lấy một khối lớn Vô Cực Lôi Hoang Thạch đó ra, tổng bộ Tử Cực Ngự Thú Các này cũng sẽ không còn!"

Hả?

Chỉ là một khối lớn Vô Cực Lôi Hoang Thạch, lẽ nào lấy nó ra thì còn có thể biển thủ được cả Tử Cực Ngự Thú Các hay sao?

Mọi người đang có mặt ở đây nghe Lạc Thiên Tuyết nói như vậy thì trên mặt đều lộ ra vẻ khó hiểu.

...

Ngự Thú Thành, một trăm dặm bên ngoài thành đông!

Oanh!

Theo một tiếng vang thật lớn vang lên, khi một tòa Vô Cực Lôi Hoang Thạch cao tới ngàn mét, đường kính chừng năm trăm mét nện xuống mặt đất, triệt để hiện ra ở trước mặt của mọi người thì thời khắc này tất cả mọi người đều choáng váng!

Thậm chí thời khắc này, tất cả mọi người điều muốn hỏi Diệp Phong một câu: "Ngươi gọi một ngọn núi là một khối lớn?"

"Diệp thiếu!"

"Đây là một khối lớn mà ngươi nói đó hay sao?"

Sau khi tỉnh táo lại, trên mặt Nhiếp Hào lộ rõ vẻ khiếp sợ nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

"Đúng vậy đó!"

"Cái này không phải chính là một khối lớn hay sao?"

"Thế nào?"

Nghe được Nhiếp Hào hỏi thăm mình, Diệp Phong cũng có chút nghi ngờ hỏi ngược lại một câu.

???

Thế nào?

Còn mẹ nó thế nào?

Là ngươi hiểu sai về ý nghĩa của một khối lớn hay là do chúng ta hiểu sai về một ngọn núi?

Nghe được Diệp Phong hỏi lại, Nhiếp Hào bị hỏi đến bối rối!

Một bên khác!

"Chơi không gọi ta!"

"Ăn thịt không gọi ta!"

"Đến khi làm việc thì lại nhớ đến ta!"

"Tại sao số của ta lại khổ như vậy cơ chứ!"

Lúc này, Diệp Tiểu Chùy đang yên lặng chế tạo Vô Cực Lôi Hoang Hài, trên mặt tràn đầy ủy khuất!

...

"Giang Nghị!"

"Ta xem ra trong số tất cả mọi người đang có mặt ở đây chỉ có mình ngươi lạc khá hiểu rõ về Vô Cực Lôi Hoang Thạch!"

"Khối Vô Cực Lôi Hoang Thạch này của ta hơi lớn một chút, cho dù chế tạo cho tất cả mọi người mỗi người một đôi Vô Cực Lôi Hoang Hài thì sợ là cũng chỉ dùng hết được một góc nhỏ xíu của nó, vậy số còn dư lại ngươi nói thử xem chúng ta phải phá của như thế nào mới có thể thú vị hơn đây?"

"Đúng rồi, nhất định phải lãng phí hết nó trước khi màn đêm hôm nay buông xuống mới được!"

Lúc này, Diệp Phong cũng chạy tới tìm Giang Nghị, sau đó trực tiếp lên tiếng hỏi thăm.

Hả?

Hơi lớn hơn một chút?

Ngươi gọi Vô Cực Lôi Hoang Thạch lớn như thế là hơi lớn một chút?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trong nháy mắt trên mặt Giang Nghị cũng treo đầy hắc tuyến!

Trầm tư một lát, Giang Nghị bỗng nhiên có một ý nghĩ, sau đó quay qua nhìn Diệp Phong lên tiếng nói rằng: "Diệp thiếu, ta nghĩ ra một ý tưởng phá của rất là hay, nhưng mà nếu muốn làm như vậy thì chúng ta phải đi đến Hỗn Loạn Hoang Vực mới được!"

"Ừm?"

"Đi Hỗn Loạn Hoang Vực?"

Nghe được lời đề nghị này của Giang Nghị, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sau đó nở một nụ cười xấu xa lên tiếng nói: "Giang thiếu, hình như ta đã đoán được ý nghĩ của ngươi rồi."

"Nha!"

"Diệp thiếu, người đoán được ý nghĩ của ta rồi?"

"Vậy không bằng người nói nghe thử một chút?"