← Quay lại trang sách

Chương 818 Tiểu hữu, ngươi từng nghe nói về chuyện xưa của ta?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trong nháy mắt Hoắc Sơn cảm thấy hứng thú sau đó nắm lấy tay của Diệp Phong cười lớn đi tới chỗ quán rượu cách đó không xa.

Hả?

Đây là sợ ta chạy mất?

Sau đó mới nắm chắc tay của ta?

Nhìn thấy Hoắc Sơn nắm lấy tay mình đi thẳng đến chỗ quán rượu, Diệp Phong đầu tiên là sững sờ, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, để mặc cho đối phương nắm lấy tay mình đi đến chỗ quán rượu.

Một lát sau!

Trong một căn phòng khách tốt nhất ở trong quán rượu!

"Tiểu hữu!"

"Hôm nay chúng ta mới quen đã thân!"

"Mà ngươi có rượu, ta có chuyện, cho nên, hôm nay chúng ta nhất định phải uống thoải mái mới được!"

Nói xong, Hoắc Sơn lập tức uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, nhìn dáng vẻ giống như là đã nhiều năm không có uống rượu vậy!

"Lão tiên sinh!"

"Trước khi nói chuyện của ngươi thì ta cũng có một câu chuyện, không bằng ngươi nghe ta nói trước một chút?"

"Đã từng có một người, khi sinh ra thì trời sinh phế thể, bởi vì không thể nào tu luyện được cho nên ngơ ngơ ngác ngác trải qua cả một đời, trong những 5 cuối đời hắn bỗng nhiên muốn xông vào trong Thiên Đạo Chiến Trường xem thử một chút, cho dù là chết ở trong đó thì cũng gọi là chết không nuối tiếc, nhưng ai mà ngờ được hắn lại bất ngờ nhận được một cái truyền thừa ở chỗ đó!"

Hả?

Nói đến đây, Diệp Phong lại ngây ngẩn cả người!

Bởi vì hắn nhìn thấy Hoắc Sơn đang ngồi ở đối diện trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn nhìn mình chằm chằm, hoàn toàn không có chút chấn kinh bởi vì mình nói ra bí mật của hắn chút nào, chuyện này hoàn toàn không giống như tình huống mà hắn dự đoán!

"Tiểu... tiểu hữu!"

"Ngươi từng nghe nói về cuộc đời của ta?"

Nhìn thấy Diệp Phong bỗng nhiên ngừng lại, Hoắc Sơn cũng trưng vẻ mặt hưng phấn ra lên tiếng hỏi thăm, hắn hoàn toàn không ngờ được là một sâu kiến như hắn ta còn có người để ý tới tình huống của hắn!

???

Thần mẹ nó nghe nói về cuộc đời của ngươi?

Mẹ nó, tại sao ngươi không ra bài theo kịch bản!

Hoắc Sơn lên tiếng hỏi như vậy khiến cho Diệp Phong nhất thời cũng khó mà trả lời được, giờ phút này hắn rất muốn nói với Hoắc Sơn một câu: "Ta đã nói ra bí mật quan trọng nhất trong lòng ngươi, ngươi không thể chấn kinh một chút xíu được hay sao?"

Hô!

Thở một hơi dài, Diệp Phong không có trả lời đối phương mà trực tiếp nói ra mục đích của mình: "Hoắc lão, ta muốn cho ngươi trùng kiến Thí Thần Tông!"

"Cái gì!"

"Ngươi để cho một tên phế nhân như ta trùng kiến Thí Thần Tông?"

"Chơi hả?"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, rốt cục Hoắc Sơn cũng toát ra vẻ khiếp sợ, hắn cảm thấy chắc chắn là thanh niên lạ lẫm đang ngồi ở trước mặt mình điên rồi!

"Tiểu hữu!"

"Nếu như ngươi cũng biết ta đã từng nhận được truyền thừa của Thí Thần Tông, vậy ngươi cũng phải biết rõ muốn trùng kiến Thí Thần Tông thì nhất định phải có được Thí Thần Lệnh mới được!"

"Thí Thần Tông mà không có Thí Thần Lệnh thì hoàn toàn không phải là Thí Thần Tông chân chính!"

Sau khi bình phục tâm tình lại một chút, Hoắc Sơn quay qua nhìn Diệp Phong lên tiếng khuyên bảo.

"Chuyện này không quan trọng!"

"Ta không thèm để ý cái Thí Thần Tông này có phải là Thí Thần Tông đúng nghĩa hay không!"

"Ta chỉ để ý đến một chuyện, đó chính là tông chủ Thí Thần Tông có phải là ngươi hay không!"

"Hơn nữa ta cũng không cần biết tình huống của bản thân ngươi như thế nào, nhưng chỉ cần ngươi quyết định sáng lập tông môn thì ta sẽ gia nhập vào trong tông môn của ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn hưởng thụ cảm giác làm tông chủ một chút hay sao?"

Lúc này, Diệp Phong cũng trưng vẻ mặt thành thật ra nói ra ý nghĩ của mình.

Ba!

Nghe nói như thế, Hoắc Sơn kích động trực tiếp vỗ bàn đứng dậy, từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ được người ta để ý như vậy cả!

"Tiểu hữu!"

"Nếu như ngươi để mắt đến Hoắc Sơn ta như vậy!"

"Vậy ta sẽ làm như ngươi mong muốn, trùng kiến Thí Thần Tông!"

Lúc này, Hoắc Sơn cũng bởi vì kích động mà toàn thân run rẩy, lên tiếng nói với Diệp Phong.

"Chờ một chút!"

"Tại sao ta càng nhìn thì càng thấy lão nhân này không được bình thường?"

"Mẹ nó, ta đã đi vào thần giới, chẳng lẽ bên người ta không thể xuất hiện một người bình thường được hay sao?"

Nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Sơn lúc này, Diệp Phong cũng có chút bất an tự nói.

"Hoắc lão!"

"Vậy ngươi không tiếp tục giúp..."

Không đợi Diệp Phong nói xong, Hoắc Sơn trực tiếp ngắt lời nói: "Tiểu hữu, còn kêu Hoắc lão cái gì, gọi ta tông chủ là được!"

???

Mẹ nó, còn chưa có uống được bao nhiêu rượu!

Trực tiếp nhập vai rồi?

Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, Diệp Phong gượng cười nói: "Tông chủ, vậy ngươi không giúp Thí Thần Tông tìm kiếm người thừa kế thích hợp nữa hay sao?"

"Tìm cái rắm!"

"Cái tên khốn kiếp đó cũng không có giúp ta cải thiện phế thể, chỉ cho ta một chút lực lượng để cho ta tiếp tục sống tạm!"

"Mẹ nó, lẽ nào như vậy mà ta còn phải chiều theo ý hắn nữa hay sao?"

Nói đến đây, Hoắc Sơn nhìn về phía Diệp Phong tiếp tục nói ra: "Tiểu hữu, mặc dù tông môn là ta sáng lập, mà ta cũng là tông chủ, nhưng ngươi yên tâm, sau này chuyện gì ta cũng sẽ nghe theo lời của ngươi!"

???

Chuyện gì cũng nghe theo lời của ta?

Hai người cơ thể trực tiếp cùng nhau cẩu ở trong tông môn?

Nghĩ đến tình huống này, Diệp Phong trực tiếp nhếch miệng nở nụ cười, thầm nghĩ trong lòng: "Có vẻ như là làm như vậy cũng không tệ lắm, nếu không thì một mình ta cẩu cũng rất là nhàm chán, hơn nữa hắn còn có thể giúp ta tiêu hao rất nhiều đồ cần phải phá của, chuyện này rất hoàn mỹ!"

"Hoàn toàn không ngờ được là có một ngày ta cũng có thể làm tông chủ!"

"Mặc dù chỉ một tông chủ con rối nhưng ta cũng đã rất thỏa mãn!"

"Nhưng mà rốt cuộc thì người thanh niên này là ai, tại sao hắn lại biết được bí mật của ta, hơn nữa còn nhất định phải khiến cho ta trùng kiến Thí Thần Tông?"

Lúc này, trên mặt Hoắc Sơn cũng lộ ra vẻ nghi ngờ trong lòng âm thầm suy tư nhưng mà không cần biết là Diệp Phong muốn làm gì, hắn cũng không thèm để ý, bởi vì hắn vốn là một tên phế nhân, có thể được Diệp Phong để ý và coi trọng như thế, cảm giác này chính là cảm giác mà hắn muốn có được nhất trong đời này mà vẫn luôn không có được!

Một lát sau!