← Quay lại trang sách

Chương 832 Hai con sâu này, sẽ không phải là rồng đấy chứ

Tinh Hồn cung!

“Phù!”

“Cuối cùng đã tạo ra!”

Nhìn nhà tranh mộng ảo màu trắng như tuyết cao đến ba mươi mét ở trước mặt, trên mặt Tôn Long hiện lên một chút tự hào, đồng thời kích động trong lòng nghĩ: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, về sau nhà tranh mộng ảo này tuyệt đối có thể trở thành một kiến trúc mang tính dấu hiệu của thần giới, mà ta là người sáng tạo ra nhà tranh mộng ảo cũng sẽ được vô số người biết đến và sùng bái!”

“Hả?”

“Cung chủ cầm dao găm khắc cái gì ở đó vậy?”

Khi Tôn Long nhìn thấy Hoắc Sơn đang cầm dao găm đứng trước cửa nhà tranh mộng ảo khắc cái gì đó, trên mặt cũng hiện lên vẻ tò mò, sau đó đi thẳng về phía Hoắc Sơn cách đó không xa!

‘Nhà tranh mộng ảo’

‘Hoắc Sơn tạo ra’

???

Con mẹ nó tình huống gì vậy?

Ta vất vả làm ra nhà tranh mộng ảo, sau đó ngươi lại khắc tên của ngươi lên?

Nhìn thấy bốn chữ to được khắc ở mỗi hai bên cửa, Tôn Long choáng váng toàn thân, dù thế nào hắn thật sự không ngờ nổi, cung chủ vẫn luôn chỉ huy hắn làm việc từ xa lại trong im hơi lặng tiếng khắc tên bản thân lên trên cửa của nhà tranh mộng ảo!

“Tiểu Tôn!”

“Ngươi đến vừa vặn, ngươi nhìn xem tám chữ to ta khắc như thế nào?”

Sau khi chú ý tới Tôn Long đi đến bên cạnh, Hoắc Sơn cũng tỏ vẻ đắc ý lên tiếng hỏi.

“Cung chủ!”

“Chữ ngươi khắc thật sự khí thế rộng rãi, khiến ta nhìn thế là đủ!”

Nghe thấy Hoắc Sơn không biết xấu hổ hỏi như thế, Tôn Long cũng cười khổ, sau đó lập tức khen ngợi.

“Đúng rồi!”

“Cung chủ, ngươi xem ta tạo ra nhà tranh mộng ảo đã tiêu tốn không ít hơi sức, có thể lưu lại tên ta ở trên đó không, nếu như thật sự không được, vậy lưu lại chữ Long cũng được!”

Khen tặng xong, Tôn Long cũng thử thăm dò hỏi Hoắc Sơn.

“Tiểu Tôn!”

“Ngươi coi ta thành hạng người gì chứ?”

“Nhà tranh mộng ảo này là thành quả do hai người chúng ta cùng nỗ lực tạo ra, sao ta có thể độc chiếm thành quả được!”

“Ngươi xem, chữ Long của ngươi ta đã sớm khắc ở trên cửa giúp ngươi rồi!”

Nói xong, Hoắc Sơn chìa tay chỉ xuống bên dưới cánh cửa!

???

Cái gì kia!

Kia con mẹ nó là cái gì!

Ở tuốt bên dưới hai bên cạnh cánh cửa cao ba mét, ngươi chia ra khắc một con sâu dài chừng ngón tay là có ý gì?

Chẳng lẽ nói con sâu kia chính là rồng, đại biểu cho chữ Long ở trong tên ta sao?

Nghĩ như vậy, Tôn Long kinh ngạc đến ngây cả người!

“Tiểu Tôn!”

“Hai con cự long khí phách bên rìa này, ngươi cảm thấy như thế nào?”

“Có cần ta lại khắc thêm một con phượng hoàng ở bên cạnh không?”

Nhìn thấy dáng vẻ giật mình kia của Tôn Long, Hoắc Sơn lại dương dương tự đắc lên tiếng dò hỏi.

“Hả?”

“Phượng hoàng?”

“Ngươi con mẹ nó còn định khắc thêm một con phượng hoàng ra?”

“Vậy đến lúc đó bày ra có khả năng không phải là hình ảnh rồng bay phượng hót, mà thành hình ảnh gà con bắt rồng mất!”

Nghe được ý nghĩ này của Hoắc Sơn, không hiểu sao Tôn Long thấy hoảng hốt, sau đó vội vàng khuyên: “cung chủ, phượng hoàng thì không cần, ta cảm thấy như vậy đã rất tốt!”

Sáng sớm ngày hôm sau!

“Ủa!”

“Nhà tranh mộng ảo đã làm xong?”

Khi Diệp Phong nhìn thấy nhà tranh mộng ảo giống như cung điện màu trắng, trên mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng, sau đó đi một vòng quanh nhà tranh mộng ảo cẩn thận nhìn xem.

“Nhà tranh mộng ảo, Hoắc Sơn tạo ra?”

“Khá thú vị đấy!”

Vòng quanh một vòng xong, khi Diệp Phong nhìn thấy bốn chữ to được khắc ở mỗi bên cửa nhà tranh mộng ảo, khóe miệng nhếch lên ý cười.

“Hả?”

“Sao ở đây còn khắc hai con sâu vậy?’

“Quá xấu xí!”

Đúng lúc này, Diệp Phong đột nhiên chú ý đến hai con rồng dài chừng ngón tay ở tuốt bên dưới cánh cửa, sau đó tròng mắt láo liêng, một ý tưởng muốn thể hiện ra trình độ hội họa của mình hiện lên ở trong đầu hắn.

Một cái vòng tròn nhỏ, phía dưới lại vẽ thêm một cái vòng tròn lớn, ở trước vòng tròn nhỏ vẽ một

Ngay sau đó, Diệp Phong lại vẽ thêm một con gà con khác ở trên cánh cửa bên phải!

“Bức họa gà con bắt sâu!”

“Hoàn mỹ!”

Lùi lại đằng sau vài bước, nhìn hai con gà con cao một mét được mình khắc họa ra, lúc này đang vênh váo đắc ý nhìn chăm chú vào hai con sâu nhỏ ở bên dưới, trên mặt Diệp Phong cũng hiện lên thần sắc cực kỳ hài lòng.

“Oh vãi!”

“Ta con mẹ nó nhìn thấy cái gì kia?”

“Bên dưới cung điện cực kỳ xa hoa kia lại là thứ gì được tạo ra từ Thủy Vân Huyễn Tinh hiếm có?”

Lúc này, Tề Kiệt mới vừa chạy đến đây nhìn thấy cung điện màu trắng ở bên dưới kia, sau đó kinh hãi đến tròng mắt suýt chút nữa rớt ra ngoài!

“Chờ chút!”

“Trên cửa cung điện có khắc tám chữ to là cái gì?”

“Nhà tranh mộng ảo, Hoắc Sơn tạo ra?”

Trợn trừng!

Sau khi Tề Kiệt ở trên không trung nhìn thấy rõ tám chữ to kia, thân thể loạng choạng, suýt chút nữa ngã từ trên không trung xuống!

Chờ sau khi hắn ổn định tâm thần, lúc này hắn mới tỏ vẻ hoảng sợ nghĩ: “Đám người điên này, lại dùng Thủy Vân Huyễn Tinh hiếm có để tạo ra nhà tranh chỉ người phàm mới cần dùng?”

“Đáng sợ!”

“Thật sự đáng sợ!”

“Trình độ kinh khủng của Tinh Hồn cung này đã vượt quá xa tưởng tượng của bọn ta!”

“Không được, ta phải nhanh đi về, sau đó nói tin tức quan trọng này cho đại ca và tam đệ mới được!”

Nghĩ vậy, Tề Kiệt chuẩn bị lập tức thoát khỏi nơi khủng bố này, nhưng mà lúc hắn xoay người, lại phát hiện sau lưng hắn không biết từ khi nào đã xuất hiện một lão đầu trọc đi chân trần có dáng người khôi ngô!

“Thú vị!”

“Lại xuất hiện thêm một tên nữa định cướp việc với ta!”

Lúc này, Diệp Tiểu Cước nhìn Tề Kiệt có vẻ mặt hoảng sợ, lại tỏ ra nghiền ngẫm nói.