Chương 833 Xong rồi, mặt của ta không sạch sẽ
???
Cướp việc?
Cướp việc gì?
Ta chỉ đến đây thăm dò tình báo, ai muốn cướp việc của ngươi chứ?
Nghe được lời này của Diệp Tiểu Cước, Tề Kiệt cũng lộ ra vẻ bối rối.
Rầm!
Ngay khi Tề Kiệt tràn đầy không hiểu, Diệp Tiểu Cước đã đá một roi tới, Tề Kiệt bay đi giống như đạn pháo, bay thẳng qua Diệp Phong ở bên dưới!
“Xong rồi!”
“Cái mặt mo này của ta lại bị chân sỉ nhục!”
“Mặt của ta không sạch sẽ nữa!”
Lúc này, Tề Kiệt đang cấp tốc bay xuống bên dưới vô cùng sụp đổ hô to trong lòng!
Bịch!
Theo một tiếng trầm đục truyền đến từ bên phải, ánh mắt của Diệp Phong cũng dời khỏi bức họa gà con bắt sâu, sau đó nhìn sang bên phải.
Hả?
Tên này không phải cùng một phe với Lâm Nhạc sao?
Lâm Nhạc tranh đoạt vị trí người trông coi nhà tranh thất bại, sau đó đổi người khác quay về tiếp sức, định tiếp tục tranh đoạt sao?
Nhìn thấy Tề Kiệt bò từ trong hố đất ra, trên mặt Diệp Phong cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, hắn không hiểu, mấy lão già này đều có tuổi tác rất lớn, không yên ổn tìm một chỗ mà dưỡng lão, sao cứ muốn đến đây trông coi nhà tranh chứ, chẳng lẽ chính là thích hương vị kia sao?
“Ngô chủ!”
“Lại là một tên định cướp đoạt thân phận người trông coi nhà tranh với ta!”
“Một lần này không có Diệp Nhất quấy rầy, để cho ta và hắn quyết đấu một trận công bằng chính trực đi!”
Đúng lúc này, Diệp Tiểu Cước chậm rãi rơi từ trên không trung xuống, sau đó nhìn Diệp Phong lên tiếng thỉnh cầu!
???
Cướp đoạt thân phận người trông coi nhà tranh?
Ta con mẹ nó ra vẻ không cần thân phận thái thượng nhị trưởng lão Đại Diễn tông, sau đó chạy đến chỗ ngươi trông coi nhà tranh, ta có bệnh sao!
Nghe được câu nói này của Diệp Tiểu Cước, Tề Kiệt liếc xéo coi thường, sau đó trực tiếp lên tiếng nói: “Ta nghĩ các ngươi đã hiểu lầm, lần này ta đến đây cũng không phải vì tranh đoạt thân phận người trông coi nhà tranh gì cả!”
“Oh!”
“Vậy ngươi đến đây làm cái gì?”
Nghe được lời Tề Kiệt nói, Diệp Phong cũng sinh hứng thú, sau đó trực tiếp hỏi tới.
Ừm?
Ta đến đây làm gì nhỉ?
Đến thăm dò bí mật của Tinh Hồn cung các ngươi, nhưng lời này không thể nói ra được!
Nghe được câu hỏi của Diệp Phong, Tề Kiệt đột nhiên bối rối!
“Giả vờ!”
“Ngươi tiếp tục giả vờ đi!”
“Sao không trả lời được vậy?”
Nhìn thấy Tề Kiệt hồi lâu không trả lời được vấn đề cực kỳ đơn giản của mình, Diệp Phong cũng tỏ vẻ nghiền ngẫm nhìn đối phương lên tiếng nói: “Được rồi, đừng giả bộ, ngày hôm qua đại ca ngươi đã đến đây để tranh đoạt thân phận người trông coi nhà tranh này, kết quả thất bại, hiện giờ lại để cho ngươi đến đây tiếp sức, ta nói có đúng không?”
“Cái gì!”
“Ngày hôm qua không phải đại ca đi thăm dò tin tức, mà đến đây để tranh đoạt thân phận người trông coi nhà tranh sao?”
Nghe được câu nói này của Diệp Phong, Tề Kiệt cũng giật nảy mình, sau đó nhìn tông môn được tạo ra từ Thần Linh Tinh cực phẩm, bể bơi tràn đầy máu của Phệ Thiên Ma Long và nhà tranh mộng ảo vô cùng xa hoa, khoảnh khắc này, hắn lập tức đã hiểu ra tất cả!
“Chó má!”
“Đại ca thật sự con mẹ nó chó má!”
“Ta và tam đệ quan tâm hắn như vậy, kết quả hắn lại ở trong này lặng lẽ ôm đùi!”
Nghĩ như vậy, Tề Kiệt cắn chặt răng, sau đó thầm nghĩ: “Tinh Hồn cung này thần bí lớn mạnh, hơn nữa giàu đến chảy mỡ, cho dù ở trong này làm một người trông coi nhà tranh, vậy đãi ngộ cũng tuyệt đối sẽ mạnh hơn thái thượng trưởng lão của Đại Diễn tông vô số lần, một khi đã như như thế, ta cứ liều mạng một chút là được!”
“Diệp thiếu gia!”
“Ngươi nói không sai, ta đến đây để tiếp sức!”
“Còn hy vọng Diệp thiếu gia có thể cho ta một cơ hội!”
Nói xong, Tề Kiệt trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phong, động tác có vẻ cực kỳ thuần thục!
“Oh vãi!”
“Có nên nói ra không, quỳ này tương đối thuần thục!”
Nhìn Tề Kiệt quỳ ở trước người mình, Diệp Phong lại bất đắc dĩ phất tay, sau đó lên tiếng nói: “Đi tỷ thí với Tiểu Cước đi, người nào thắng, người đó chính là người trông coi nhà tranh!”
Hả?
Tiểu Cước?
Nam nhân sỉ nhục mặt ta con mẹ nó tên là Tiểu Cước?
Cái chân to kia con mẹ nó còn lớn hơn cả mặt của ta!
Biết được tên của lão đầu trọc đi chân trần kia lại là Tiểu Cước, Tề Kiệt cũng lộ ver khiếp sợ điên cuồng châm chọc trong lòng.
Một lát sau!
“Diệp thiếu gia!”
“Ta sẽ còn trở lại!”
Sau khi Tề Kiệt bị Diệp Tiểu Cước một cước đá bay ra ngoài, giọng nói của hắn cũng truyên từ đằng xa lại!
“Hả?”
“Sao lời này nghe quen tai vậy nhỉ?”
Nhìn Tề Kiệt càng bay càng xa, mãi sau khi đối phương hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mình, Diệp Phong lại tỏ vẻ nghi ngờ tự nói.
…
“Oh vãi!”
“Hai con gà con thật con mẹ nó to!”
“Đây là ai vẽ vậy!”
Không lâu sau, khi Tôn Long đi đến trước nhà tranh mộng ảo, nhìn thấy hai con gà con vênh váo đắc ý ở trên cửa, trực tiếp hô to lên như phát điên.
“Tiểu Tôn!”
“Sớm tinh mơ đã nghe thấy ngươi hô to gọi nhỏ ở đây là thế nào?”
“Lỡ như quấy rầy đến Diệp thiếu gia nghỉ ngơi, ngươi nói, ngươi đỡ được mấy đao của đại nhân áo giáp vàng?”
Đúng lúc này, Hoắc Sơn cũng đi từ đằng xa đến, sau đó tỏ vẻ uy nghiêm nhìn Tôn Long lớn tiếng khiển trách.
“Oh vãi!!”
“Trên cánh cửa này thêm hai con chim phượng hoàng từ khi nào vậy”
Khi Hoắc Sơn chú ý đến hai con gà con vĩ đại ở trên cánh cửa kia, cũng vẻ mặt khiếp sợ kêu to lên.
???
Phượng hoàng?
Ngươi con mẹ nó gọi hai con gà con lớn như vậy là phượng hoàng?
Là ngươi chưa từng nhìn thấy phượng hoàng, hay là với trình độ hội họa của ngươi chỉ có thể đạt đến tài nghệ như vậy?
Nghe được tiếng kêu kinh ngạc của Hoắc Sơn, Tôn Long cũng tỏ vẻ khiếp sợ nhìn sang phía hắn.
Chờ một chút!
Đúng lúc này, Tôn Long đột nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó nhìn sang Hoắc Sơn vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Cung chủ đại nhân, hai con gà con này… không phải, hai con chim phượng hoàng này, có phải ngươi thừa dịp đêm qua lúc ta nghỉ ngơi đã lặng lẽ chạy ra khắc lên không?”
Hả?