Chương 847 Trước có cân đẩu vân của đại thánh, sau có thiên đạo kiếp vân của Hoắc Sơn?
“Thời gian vài ngày, có thể kiếm bộn một vạn khối Thần Linh Thạch đê phẩm!”
“Đối với mèo hen giống như bọn họ, kích động như thế cũng hợp lý!”
Nhìn thấy dáng vẻ kích động giờ phút này của Diệp Phong, Sử Đại Xuyên lại bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó thầm nghĩ trong lòng: “Không cùng trên một cấp bậc, thật sự không thể cảm nhận được vui vẻ của bọn họ!”
“Hả?”
“Đó là… không gian truyền tống môn chỉ định?”
“Cung môn nát nghèo đến vang vang này lại còn có không gian truyền tống môn chỉ định?”
Đúng lúc này, Sử Đại Xuyên nhìn thấy Diệp Phong đột nhiên lấy ra một không gian truyền tống môn chỉ định rồi nhỏ máu kích hoạt, hắn giật cả mình, dù thế nào đều không thể ngờ nổi, cung môn nát như vậy còn có vật phẩm tiêu hao một lần quý giá như thế!
“Không gian truyền tống môn chỉ định?”
“Trong tay đối phương lại có thứ quý giá như vậy?”
“Liên hệ với thiếu gia trước, xem hắn đến đâu, nếu như thật sự có nguy hiểm gì, ta cũng có thể lập tức vận dụng không gian truyền tống môn chỉ định đuổi theo!”
Sau khi nhìn thấy Sử Đại Xuyên đi theo Diệp Phong vào trong không gian truyền tống môn, Trương Vân Phi núp trong bóng tối lập tức lấy truyền âm thạch ra liên hệ với Sử Đại Xuyên!
…
Tinh Hồn sơn!
“Diệp thiếu!”
“Van xin, cho hai người sư đồ bọn ta một cơ hội đi!”
“Dù sao, ở phương diện thu gom rác thải này, hai sư đồ bọn ta vô cùng có thiên phú, để cho bọn ta ở lại trong cung môn làm người thu gom rác thải đi!”
Ngay sau khi hai người Diệp Phong và Sử Đại Xuyên đi từ trong khe nứt không gian ra, hai người Chu Sơn và Tần Tử Hằng bị Diệp Tiểu Kiếm trục xuất đánh thẳng tới, tiếp theo mỗi người ôm lấy một bắp đùi Diệp Phong bắt đầu gào khóc cầu khẩn.
???
Tình huống gì?
Thanh niên kia có tu vi Thần Hoàng cảnh tam trọng!
Thực lực của nam tử trung niên kia, ta không điều tra được, vậy đã đủ để chứng minh, thực lực của đối phương ở trên ta rất xa, thấp nhất cũng có tu vi Thần Đạo cảnh!
Hai người có được thực lực như thế lại ở đây khóc cầu một con mèo hen?
Thậm chí chuyện khóc cầu còn là muốn lưu lại ở trong cung môn yếu kém của đối phương?
Lúc này, Sử Đại Xuyên nhìn thấy một màn như vậy, đã nhìn đến choáng váng!
“Người thu gom rác thải?”
“Sao các ngươi cứ tìm cho mình công việc như thế chứ?”
Nghe thấy hai người này nói như vậy, Diệp Phong thật sự hết chỗ nói, thầm nghĩ trong lòng: “Ba lão đầu kia biết rõ không có hy vọng bái nhập cung môn, đã nghĩ cách làm người trông coi nhà tranh, Tôn Long biết rõ không có hy vọng bái nhập cung môn, tìm công việc quan xúc phân, các ngươi biết rõ không có hy vọng bái nhập cung môn, đã tìm công việc thu gom rác thải, sao các ngươi đều làm như vậy chứ!”
“Cứ tiếp tục như vậy, có phải về sau còn sẽ có mấy nghề nghiệp như hiệp khách lau tường, tiểu thiên sứ giặt quần áo, người sáng tạo món ngon vân vân không?”
Nghĩ vậy, Diệp Phong bất đắc dĩ thở dài, lúc trước hắn đã nói với Hoắc Sơn, cung môn sẽ không thu đệ tử rộng rãi, nhưng mà hắn thật sự không nghĩ đến, sau khi những người này không thành công làm đệ tử, lại đều đặt toàn bộ ánh mắt lên trên vị trí tạp dịch!
“Diệp thiếu!”
“Ngươi trở về khi nào?”
Đúng lúc này, bên trên đột nhiên truyền đến giọng nói của Hoắc Sơn, khi hai người Diệp Phong và Sử Đại Xuyên ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hoắc Sơn đang dẫm trên thiên đạo kiếp vân bay xuống, hai người kinh hãi đến tròng mắt thiếu chút nữa lòi ra ngoài.
“Cung chủ!”
“Thiên đạo kiếp vân ở dưới chân ngươi là có chuyện gì?”
Hồi hồn lại, Diệp Phong nhìn về phía Hoắc Sơn đang bay tới hỏi
“Diệp thiếu!”
“Kiếm gia nói thiên đạo kiếp vân này rất có trợ giúp cho ta hấp thu lực lượng của máu tươi Phệ Thiên Ma Long, do đó nhốt nó lại, khi tu luyện nó giúp ta rèn luyện thân thể, khi không tu luyện nó chính là pháp khí phi hành của ta!”
Nghe thấy Diệp Phong hỏi, Hoắc Sơn tỏ vẻ kích động giải thích, dù sao hắn nằm mơ đều không ngờ, là một phế nhân, có một ngày vẫn có thể dẫm thiên đạo kiếp vân ở dưới chân, hơn nữa bắt đối phương bay theo hướng nào thì đối phương bay theo hướng đó!
“Trước có cân đẩu vân của Đại Thánh!”
“Sau có thiên đạo kiếp vân của Hoắc Sơn!”
“Diệp Tiểu Kiếm này cũng quá biết chơi!”
Sau khi nghe được giải thích của Hoắc Sơn, Diệp Phong giật cả mình!
“Tình huống gì?”
“Đây con mẹ nó rốt cuộc là tình huống gì!”
“Kia chính là thiên đạo kiếp vân, các ngươi nói nhốt là nhốt!”
“Còn con mẹ nó cho một phế nhân làm thần khí phi hành?”
Sau khi nghe xong đối thoại giữa Diệp Phong và Hoắc Sơn, Sử Đại Xuyên ở bên cạnh nghe choáng váng, hắn biết rõ cung môn yếu kém này không bình thường, nhưng hắn thật sự không ngờ, cung môn này lại có thể không bình thường đến như vậy!
“Cung chủ!”
“Đợi ta với!”
Đúng lúc này, giọng nói của Tôn Long cũng vang lên từ bên trên!
“Ôi vãi!!!”
“Kia con mẹ nó chẳng phải là nhị thiếu gia của tộc Thánh Quang Hổ Yêu sao?”
“Chẳng lẽ nó chính là chiến sủng của quan xúc phân?”
Khi Sử Đại Xuyên ngẩng đầu lên, chú ý đến nam tử áo trắng bị dẫm ở dưới chân Tôn Long, đồng tử trợn tròn lên kinh hô một tiếng trong lòng.
“Thiên đạo kiếp vân nói nhốt là nhốt!”
“Nhị thiếu gia của tộc Thánh Quang Hổ Yêu lại làm chiến sủng của một quan xúc phân trong cung môn này!”
“Nơi đây nào phải cung môn yếu kém gì, đây con mẹ nó chính là cung môn vô địch!”
Chờ một chút!
Đúng lúc này, Sử Đại Xuyên chợt liếc nhìn sang Diệp Phong, sau đó trong lòng bất an nghĩ: “Đám người trong cung môn này nhìn như phổ thông, thật ra là tồn tại khủng bố, trưởng lão mèo hen này, có phải cũng đang giả heo ăn thịt hổ, còn hắn, thật ra đã sớm phát hiện thân phận thật của ta không?”
“Nếu như hắn đã sớm phát hiện ra thân phận chân thật của ta, vậy vì sao hắn không vạch trần ta, ngược lại còn mang ta về, chẳng lẽ, hắn định…”