Chương 854 Tranh tài họa đạo, nhiệm vụ rất có tính khiêu chiến
Chú ý thấy Chu Sơn và Tần Tử Hằng đi xuống chân núi, Diệp Phong tỏ vẻ nghi ngờ.
“Giống như thật sự không có ý nghĩa gì cả!”
Nhìn thấy ba người cách đó không xa không hề có gì đổi mới, Diệp Phong nói với Tôn Long: “Tôn Long, khống chế trận pháp, trực tiếp ngăn cản độc khí trong Vân Lãng độc thạch.”
Một lát sau!
???
Có chuyện gì vậy?
Mấy người ở đối diện, mỗi người một cái ghế, sau đó tay trái cầm xiên thịt, tay phải cầm rượu nhìn bọn ta là có ý gì?
Khi ba người Lâm Nhạc, Tề Kiệt và Mã Văn Sơn tỉnh táo lại, nhìn thấy đám người Diệp Phong đang xem náo nhiệt ở đối diện, ba người đều choáng váng!
“Ba vị!”
“Tinh Hồn cung bọn ta không thiếu người trông coi nhà tranh!”
“Do đó về sau các ngươi không cần đến đây nữa, bằng không, người tiếp theo nhìn xem màn biểu diễn của các ngươi chính là mấy vạn đệ tử, nghi trượng và trưởng lão của Đại Diễn tông các ngươi rồi!”
Đúng lúc này, Diệp Phong nhìn ba người đối diện trước tiên lên tiếng nói.
“Diệp thiếu!”
“Kính xin cho bọn ta một cơ…”
Nghe thấy Diệp Phong nói như vậy, Tề Kiệt không cam lòng kêu to, nhưng còn chưa nói xong đã bị Lâm Nhạc ở bên cạnh ngăn lại.
“Diệp thiếu!”
“Bọn ta đã biết!”
Sau khi ngăn Tề Kiệt lại, Lâm Nhạc chỉ nói một câu đơn giản như vậy, tiếp theo mang Tề Kiệt và Mã Văn Sơn xuống chân núi.
“Đại ca!”
“Chúng ta thật sự không tranh thủ thêm sao?”
Sau khi rời đi, Tề Kiệt tràn đầy không cam lòng hỏi.
“Đương nhiên là phải tranh thủ!”
“Nhưng mà chúng ta phải học tập tiền bối!”
“Xuống chân núi, dựng nhà gỗ chờ đợi cơ hội!”
Nghe thấy Tề Kiệt hỏi, Lâm Nhạc lên tiếng giải thích.
???
Tóm lại vì sao các ngươi cứ muốn làm người trông coi nhà tranh?
Chẳng lẽ thích mùi vị kia?
Hơn nữa bên trên Tinh Hồn cung này còn có một đồ điên bị cụt một tay, mới vừa rồi không đụng phải đã là may mắn, nhưng các ngươi lại vẫn còn muốn lưu lại?
Mã Văn Sơn ở bên cạnh không biết gì cả nghe thấy đối thoại của hai người đã muốn phát điên lên, sau đó nói thẳng: “Đại ca, nhị các, ngươi ngươi muốn làm người trông coi nhà tranh, vậy các ngươi cứ làm đi, ta trực tiếp về tông môn!”
“Một ao lớn máu tươi của Phệ Thiên Ma Long!”
“Một ngàn con rồng con Phệ Thiên Ma Long!”
“Nhà tranh được dựng lên từ Thủy Vân Huyễn Tinh!”
Nghe thấy Mã Văn Sơn nói vậy, hai người Lâm Nhạc và Tề Kiệt liếc nhìn nhau, vẫn nói tình hình ra.
Hả?
Thủy Vân Huyễn Tinh?
Thủy Vân Huyễn Tinh có thể khiến cho người ta rơi vào ảo cảnh trở thành tồn tại giống như Thần?
Mã Văn Sơn mới vừa đi được hai bước nghe nói thế, bước chân khựng lại, sau đó nhìn hai người cười to nói: “Đại ca, nhị ca, chúng ta dựng một nhà gỗ cùng nhau ở hay là dựng ba cái, chia ra ở?”
…
Tinh Hồn cung!
“Haizzz!”
“Sao ba lão đầu kia lại tìm đến đây chứ?”
“Kể cả Diệp Nhất nhặt được thần giới của bọn họ, vậy cũng không thể lưu lại dấu vết mới đúng!”
Lúc này, Diệp Phong nằm chết dí trên xích đu nghỉ ngơi, nghĩ đến ba lão giả kia cứ bám riết không tha, tỏ ra nghi ngờ tự nói.
(Diệp Nhất: Ta cố ý đấy! Ta muốn dẫn bọn họ đến đây, ta còn có thể ra ngoài đi dạo một vòng, nhưng thật sự không ngờ, bọn họ lại không ra chiêu theo lẽ thường!)
Một lát sau!
“Đột nhiên không có việc gì làm, thật sự không có ý nghĩa gì!”
“Hệ thống, cho ta nhiệm vụ ngẫu nhiên chơi đùa chút!”
Nằm một lúc, Diệp Phong cảm thấy rất vô vị, sau đó trực tiếp nói ra ý tưởng của mình với hệ thống.
“Ting! Tuyên bố nhiệm vụ ngẫu nhiên, mời ký chủ đi đến Thiên Họa thành tham gia tranh tài họa đạo, chỉ cần có thể thành công lọt vào đến vòng chung kết là coi như hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ thành công, ban thưởng rất nhiều điểm bại gia, tỷ lệ cực thấp đột phá một tiểu cảnh giới, nhiệm vụ thất bại, ban thưởng cho rất nhiều điểm bại gia, tỷ lệ cực cao đột phá một tiểu cảnh giới, thời gian nhiệm vụ, ba ngày!”
Theo Diệp Phong vừa dứt lời, âm thanh hệ thống tuyên bố nhiệm vụ đã vang lên ở trong đầu hắn.
Hả?
Tham gia tranh tài họa đạo?
Nhưng mà ta không biết vẽ tranh!
Chẳng lẽ định dùng bức tranh gà con bắt sâu để tiến thẳng vào vòng chung kết sao?
Sau khi nghe xong nhiệm vụ ngẫu nhiên do hệ thống tuyên bố, Diệp Phong đã sinh hứng thú, hắn cảm thấy nhiệm vụ này rất có tính khiêu chiến!
“Nếu như định đi ra ngoài tham gia tranh tài, vậy phải mang theo một người!”
“Bằng không, chẳng phải có vẻ thần hào bại gia ta đây thật sự không thu hút!”
Nghĩ vậy, Diệp Phong nhìn mấy người ở nơi xa.
“Cung chủ không được, vừa già lại phế, mang đi ra ngoài còn thiếu mất mặt sao!”
“Tôn Long cũng không được, người cao ngựa lớn, người khác vừa thấy không phải là quan xúc phân thì cũng là thợ khuân vác!”
“Còn Tiểu Hổ Yêu, nếu như bị người khác phát hiện nó là Thánh Quang Hổ Yêu, đến lúc đó chỉ sợ sẽ mang đến không ít phiền toái!”
Cuối cùng, ánh mắt của Diệp Phong rơi thẳng lên Sử Đại Xuyên ở nơi xa, sau đó suy sụp nghĩ: “Một cung môn khổng lồ như thế, ta lại chỉ có thể mang theo một tên bất nam bất nữ đi ra ngoài giữ thể diện, ta thật sự quá con mẹ nó khó khăn!”
Một lát sau!
“Diệp trưởng lão!”
“Ngươi gọi ta?”
Khi Sử Đại Xuyên đi đến trước mặt Diệp Phong, hắn tỏ vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi, giọng nói tươi ngọt và khuôn mặt tinh xảo kia thật sự chính là một tiểu yêu tinh mê người, Diệp Phong nhìn vừa mừng vừa tức, mắng to trong lòng: “Tại sao ngươi lại là nam chứ!”
Phù!
Thở dài ra, Diệp Phong nỗ lực để cho tâm tính của mình bình tĩnh lại, rồi mới nhìn Sử Đại Xuyên nói: “Ta muốn đi Thiên Họa thành tham gia tranh tài họa đạo một phen, chuẩn bị mang ngươi đi cùng, có vấn đề gì không?”
“Không thành vấn đề!”
“Diệp trưởng lão, ta không có vấn đề gì!”
Nghe tin tức này, Sử Đại Xuyên kích động đến sắp khóc, hiện giờ, chỉ cần không để cho hắn tiếp tục nhìn xem những con rồng thúi này, kêu hắn làm gì cũng được!
“Ngô chủ!”
“Trước khi rời đi, có cần ta thêm một chút sức mạnh ở trên người hắn, để tránh người khác nhìn thấu tình huống thật của hắn không?”