Chương 859 Đây không phải đang vẽ tranh, đây là đang bại gia
“Ta từng nghe người nói, thần thụ chế tạo bút vẽ, bộ phận tốt nhất chính là tâm gỗ!”
“Nếu như thần thụ này là rác, vậy chúng ta chỉ có thể sử dụng tâm gỗ tốt nhất dùng tạm!”
Lúc này, Sử Đại Xuyên nhìn Diệp Phong lên tiếng giải thích.
???
Nói giống như ngươi hiểu biết lắm vậy?
Nhưng ngươi có biết không, tâm gỗ đều con mẹ nó bị ngươi chém gọt mất một nửa rồi!
Nếu như ngươi không hiểu, vậy đừng chém gọt bừa chứ!
Kha Viêm ở bên cạnh nghe thấy Sử Đại Xuyên nói như vậy, hắn tức đến suýt nữa ngộp thở, trực tiếp choáng váng ngất lịm!
“Đúng đúng đúng!”
“Tâm gỗ mới là bộ phận tốt nhất để chế tạo bút vẽ!”
“Mới vừa rồi ta còn định nhắc nhở ngươi, không ngờ ngươi còn biết đến một điểm này!”
“Nhưng mà ngươi chưa chém gọt đến phần tâm gỗ đâu, còn phải tiếp tục gọt, chém đến bằng cỡ cánh tay, đó mới là tâm gỗ chân chính!”
Diệp Phong lúc này cũng tỏ vẻ ta đây hiểu lắm, sau đó trực tiếp lên tiếng nhắc nhở Sử Đại Xuyên.
“Vãi!”
“Hai người các ngươi con mẹ nó rốt cuộc có hiểu gì không vậy!”
“Không hiểu thì đừng làm bừa!”
“Tiếp tục như vậy, ta thật sự không chống đỡ nổi nữa!”
Nghe lời nói không chuyên nghiệp như vậy của Diệp Phong, Kha Viêm không thể tin nổi vào lỗ tai mình, thậm chí hắn đều bắt đầu hoài nghi Diệp Phong rốt cuộc có phải là họa tu hay không!
Một lát sau!
“Tiểu Sử!”
“Ngươi sử dụng một khúc gỗ nát như vậy chế tạo ra một cây bút vẽ hoàn mỹ thế, có nên nói ngươi thật sự có thiên phú ở phương diện này không nhỉ!”
Nhìn bút vẽ tinh xảo trong tay, Diệp Phong cực kỳ hài lòng lên tiếng khen ngợi Sử Đại Xuyên.
“Thần con mẹ nó có thiên phú!”
“Một khúc Cửu Huyền Quỷ Tinh Mộc to như vậy, đủ để chế tạo ra mấy vạn cây bút vẽ!”
“Kết quả, chỉ con mẹ nó chế tạo ra một cây bút, ngươi còn gọi như vậy là thiên phú?”
Kha Viêm ở bên cạnh nghe được lời này của Diệp Phong, khóe miệng bắt đầu không khống chế được run rẩy lên!”
“Diệp thiếu!”
“Ngươi thật sự định dùng bút vẽ Cửu Huyền Quỷ Tinh này vẽ tranh trên Hắc U Sa Chỉ sao?”
“Phải biết rằng, một khi bút vẽ Cửu Huyền Quỷ Tinh dung nhập thần lực, sử dụng xong sẽ trực tiếp hỏng!”
Nhìn thấy Diệp Phong cầm bút vẽ Cửu Huyền Quỷ Tinh chuẩn bị vẽ tranh, Kha Viêm vội vàng nhắc nhở.
“Hỏng thì hỏng!”
“Bút vẽ không phải lấy ra để dùng sa?”
“Nếu như không dùng, chẳng lẽ định lưu lại đẻ con?”
Nói xong, Diệp Phong cầm bút vẽ Cửu Huyền Quỷ Tinh vẽ xoẹt xoẹt xoẹt trên Hắc U Sa Chỉ!
“Vãi!”
“Cách cầm bút này!”
“Phong cách vẽ tùy tiện này!”
“Tên này con mẹ nó vốn không phải là họa tu!”
Khi Kha Viêm nhìn thấy đủ loại chi tiết khi vẽ tranh của Diệp Phong đã phát điên toàn thân, trong lòng càng suy sụp nghĩ: “Thằng cha này đâu phải đang vẽ tranh, hắn con mẹ nó giống như con mẹ bại gia kia, là đang bại gia!”
“Quá mạnh mẽ!”
“Diệp trưởng lão thật sự quá mạnh mẽ ở phương diện họa đạo này!”
“Phong cách vẽ lưu loát sinh động như mây bay nước chảy kia!”
“Thần thái hết sức tập trung kia!”
“Ánh mắt tràn đầy tự tin kia!”
“Thật sự không dám tưởng tượng, dưới tu vi khủng bố Chân Thần cảnh nhị trọng như vậy, hắn làm như thế nào để tăng trình độ họa đạo lên đến thế này?”
Lúc này, Sử Đại Xuyên ở bên cạnh nhìn thấy Diệp Phong đang vẽ tranh, ánh mắt đầy sao nhỏ khen ngợi.
“Vãi!”
“Ngươi con mẹ bại gia này, không hiểu đừng ở đó nói bậy!”
“Thần con mẹ nó phong cách vẽ lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, đó là vẽ vớ vẩn vài cái!”
“Còn thần thái hết sức tập trung, ánh mắt tràn đầy tự tin, đó đều là hắn giả vờ!”
Nghe Sử Đại Xuyên nói như vậy, Kha Viêm đều không nhịn được muốn đánh đối phương một trận tơi bời!
Một lát sau!
“Thu bút!”
“Vẽ xong!”
Khi Diệp Phong vẽ xong bức tranh gà con bắt sâu, tiện tay ném bút vẽ Cửu Huyền Quỷ Tinh vô cùng quý giá trong tay sang bên cạnh, sau đó nhìn bức tranh gà con bắt sâu ở trên Hắc U Sa Chỉ, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Lúc này Sử Đại Xuyên và Kha Viêm cũng mang theo hiếu kỳ đi tới, nhưng khi bọn họ nhìn thấy bức tranh gà con bắt sâu ở trên Hắc U Sa Chỉ, khóe miệng của hai người đều không kiềm chế được run rẩy lên.
Cho dù Sử Đại Xuyên không hiểu họa đạo, nhưng nhìn bức tranh gà con bắt sâu có độ khó khăn cực cao trước mắt thì cũng đã ý thức được một chuyện, đó là Diệp Phong vốn không hiểu họa đạo!
Phù!
Thở phào một hơi, Sử Đại Xuyên nhìn Diệp Phong hỏi dò: “Diệp trưởng lão, ngươi dung nhập họa ý của bản thân vào trong bức tranh này sao?”
“Họa ý?”
“Họa ý cái gì?”
“Vẽ tranh, còn cần phải dung nhập họa ý vào trong?”
Nghe thấy câu hỏi kỳ quái như vậy của Sử Đại Xuyên, Diệp Phong tỏ vẻ không hiểu hỏi lại.
“Ôi vãi!”
“Diệp trưởng lão thật sự không phải là họa tu!”
“Thậm chí, trình độ hiểu biết đối với họa đạo của hắn còn con mẹ nó kém hơn ta!”
Nghe thấy Diệp Phong nói vậy, Sử Đại Xuyên đã xác nhận một chuyện, đó là, Diệp Phong vốn không phải là họa tu, mà nghĩ đến từ đầu đến cuối mình vẫn luôn sùng bái đối phương, cho rằng hắn là một họa tu có trình độ họa đạo thật cao, hắn cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc!”
“Kha thiếu!”
“Tuy rằng ngươi còn chưa vẽ tranh, nhưng hiện giờ ta muốn hỏi ngươi một câu, bức tranh long phượng trình tường này của ta, có thể thắng ngươi không!”
Lúc này, Diệp Phong lại đột nhiên nhìn Kha Viêm, sau đó tỏ vẻ nghiêm túc hỏi.
???
Ngươi con mẹ nó gọi bức tranh gà con bắt sâu này là long phượng trình tường?
Kia con mẹ nó là long sao?
Kia con mẹ nó là phượng sao?
Nghe Diệp Phong nói vậy, Kha Viêm kinh hãi đến thiếu chút nữa lòi tròng mắt ra ngoài, dù thế nào hắn đều thật sự không ngờ nổi, Diệp Phong lại có thể vô liêm sỉ đến dám gọi bức tranh này là long phượng trình tường!
Phù!
Hít một hơi thật sâu, lúc này Kha Viêm mới nhìn Diệp Phong lên tiếng nói: “Diệp thiếu, chỉ bằng bức tranh long phượng trình tường này, ngươi không thắng được ta!”
Rầm!
Theo Kha Viêm vừa dứt lời, một tiếng nổ vang cực lớn lại vang lên trong phòng.
Xoẹt!