← Quay lại trang sách

Chương 860 Ngươi gọi đây là bức tranh long phượng trình tường?

Diệp Phong tùy tay ném Hắc U Sa Chỉ ở trên bàn xuống, sau đó lại lấy một tờ Hắc U Sa Chỉ mới đặt lên trên bàn vẽ, tiếp theo nhìn Sử Đại Xuyên ở bên cạnh nói: “Tiểu Sử, gọt thêm cho ta một cây bút vẽ mới, ta muốn vẽ lại một bức khác!”

???

Ngươi con mẹ nó bị thần kinh à!

Bản thân ngươi không phải là họa tu, trong lòng ngươi không biết tí nào sao?

Đừng nói lại vẽ thêm một bức nữa, cho dù ngươi vẽ thêm một trăm bức, ngươi cũng không thắng được ta!

Nhìn thấy Diệp Phong một lần nữa lấy ra Hắc U Sa Chỉ và một khúc Cửu Huyền Quỷ Tinh Mộc dài năm thước, đường kính nửa mét, Kha Viêm đã muốn phát điên, hắn không thể hiểu nổi, một thần đạo giả không phải là họa tu, tại sao trong tay lại có nhiều bảo bối khiến nhiều họa tu nằm mơ đều muốn có được như vậy!

Kha Viêm thấy những bảo bối này ở trong tay Diệp Phong thật sự chính là phung phí của trời!

“Được!”

“Diệp trưởng lão, ta lập tức gọt ra một cây bút vẽ mới cho ngươi!”

Tuy rằng đã biết Diệp Phong không phải là họa tu, nhưng sau khi nghe được mệnh lệnh của Diệp Phong, Sử Đại Xuyên vẫn chuẩn bị lập tức chấp hành!

“Được rồi!!!”

“Diệp thiếu, ta thừa nhận, mới vừa rồi ta lừa gạt ngươi!”

“Trình độ họa đạo được thể hiện ra từ trong bức tranh gà con… không phải, là bức tranh long phượng trình tường này của ngươi đã vượt trên tưởng tượng của ta!”

“Ta vốn không phải là đối thủ của ngươi, do đó, cuộc so tài này, ngươi thắng!”

Nhìn thấy Sử Đại Xuyên thật sự chuẩn bị chế tạo bút vẽ Cửu Huyền Quỷ Tinh, Kha Viêm ở bên cạnh sợ hãi, hắn không thể vì một trận so tài không có chút ý nghĩa nào này mà trơ mắt nhìn Diêp Phong phá hỏng một tờ Hắc U Sa Chỉ và một khúc Cửu Huyền Quỷ Tinh Mộc!

“Hả?”

“Diệp trưởng lão rõ ràng không phải họa tu, sao Kha Viêm này có thể đột nhiên nhận thua chứ?”

Sử Đại Xuyên đang chuẩn bị chém gọt Cửu Huyền Quỷ Tinh Mộc nghe nói như thế, trên mặt cũng hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng mà, lúc hắn chú ý đến ánh mắt của Kha Viêm không ngừng quét nhìn về phía Hắc U Sa Chỉ và Cửu Huyền Quỷ Tinh Mộc thì lại chấn động toàn thân, có một suy đoán cực kỳ đáng sợ trong lòng!

“Chẳng lẽ là!”

“Hắc U Sa Chỉ và Cửu Huyền Quỷ Tinh Mộc này không phải rác, mà là giấy bút cực kỳ quý giá trong mắt họa tu?”

“Sau đó Kha Viêm này không đành lòng nhìn thấy Diệp trưởng lão tiếp tục bại gia, cho nên mới chủ động nhận thua?”

Nghĩ vậy, Sử Đại Xuyên cũng không nhịn được hít vào một hơi, thầm nghĩ trong lòng: “Đây chắc là ý nghĩa của việc Diệp trưởng lão kêu ta học tập bại gia, đây là chỗ khủng bố của bại gia sao?”

Bên kia!

“Kha thiếu!”

“Thật sự không cần ta vẽ thêm vài bức sao?”

“Thực ra, kỹ thuật vẽ của ta còn chưa thể hiện ra!”

Nghe thấy Kha Viêm nhận thua, Diệp Phong hơi giật mình, nhưng hắn vẫn muốn tranh thủ thêm một chút, dù sao đồ đều đã lấy ra, đồng thời hắn cũng ý thức được Hắc U Sa Chỉ và Cửu Huyền Quỷ Tinh Mộc này cũng không giống rác!

“Không cần!”

“Ta sẽ lập tức để cho người giao huy chương thông qua vòng thi thử cho ngươi!”

“Ngày mai, ngươi có thể trực tiếp giam gia vòng sơ khảo!”

Nghe Diệp Phong nói vậy, Kha Viêm vội vàng đáp lại.

“Haizzz!”

“Không ngờ ta chỉ dùng kỹ thuật vẽ một phần thôi, ngươi đã chủ động nhận thua!”

“Thật sự không hề có một chút tính khiêu chiến gì cả!”

Nói xong, Diệp Phong tràn đầy thất vọng đi về phía cửa phòng nghỉ.

“Ôi đệt!”

“Luận về ra vẻ, ta nguyện xưng Diệp trưởng lão là mạnh nhất!”

Nhìn thấy Kha Viêm bị tức đến khóe miệng co giật, Sử Đại Xuyên cũng thu Cửu Huyền Quỷ Tinh Mộc ở bên cạnh vào trong thần giới, sau đó lập tức đuổi theo Diệp Phong.

Phù!

Sau khi Diệp Phong và Sử Đại Xuyên đều rời khỏi phòng, Kha Viêm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhíu mày lẩm bẩm: “Tranh tài họa đạo một mùa này, chỉ sợ sẽ xuất hiện một mớ hỗn độn lớn, không được, ta phải nhanh chóng thông báo tình huống này cho sư tôn mới được!”

Nói xong, Kha Viêm nhặt bút vẽ Cửu Huyền Quỷ Tinh đã hỏng và bức tranh long phượng trình tường rơi trên đất kia lên, chạy về phía phòng khách chỗ sư tôn hắn nghỉ ngơi.

Cốc! Cốc! Cốc!

Theo một trận tiếng đập cửa vang lên, Cổ Hồng Vũ đang tu luyện mở hai mắt ra, sau đó lên tiếng nói: “Vào đi!”

“Kha Viêm!”

“Tiểu tử ngươi sao lại đến đây?”

Khi Cổ Hồng Vũ nhìn thấy Kha Viêm đi từ ngoài cửa vào, tỏ ra hiếu kỳ lên tiếng hỏi.

“Sư tôn!”

“Chẳng phải trong tay đệ tử có năm suất có thể trực tiếp thông qua vòng thi thử sao!”

“Ta đã tặng ra một suất!”

Nghe được Cổ Hồng Vũ hỏi, Kha Viêm lập tức trả lời.

“Chà!”

“Kha Viêm tiểu tử ngươi cuối cùng thông suốt!”

“Tục ngữ nói rất hay, có chỗ tốt không chiếm là đồ khốn, ngươi có quyền lợi này, vì sao không lợi dụng quyền lợi kiếm lấy một ít chỗ tốt chứ!”

“Thật sự không biết trước kia ngươi nghĩ như thế nào, nhưng mà, bây giờ có thể nghĩ thông suốt cũng không tính là trễ!”

Sau khi biết được vậy, Cổ Hồng Vũ hai mắt tỏa sáng, sau đó tràn đầy vui mừng nhìn Kha Viêm nói.

“Cái kia… Sư tôn!”

“Không phải ta thu tiền trà nước mới cho một suất, mà là so tài vẽ tranh một lần, sau đó thua nên mới cho đối phương!”

Nghe Cổ Hồng Vũ nói vậy, Kha Viêm xấu hổ giải thích.

“Cái gì?”

“Ngươi và đối phương so tài vẽ tranh, lại thua?”

“Đối phương là ai, tu vi như thế nào, trình độ họa đạo đạt đến cảnh giới nào?”

Biết được trò yêu của mình lại vì thua trận so tài nên mới cho ra một suất, Cổ Hồng Vũ giật mình hỏi.

“Sư tôn!”

“Đối phương là một thanh niên độ tuổi xấp xỉ với ta!”

“Mà tu vi của hắn chỉ có Chân Thần cảnh nhị trọng, về phần trình độ họa đạo, khó mà nói!”

“Nhưng mà, bức tranh long phượng trình tường hắn vừa vẽ đã được ta lấy tới, nếu không, ngươi tự mình nhìn xem?”

Kha Viêm nghe xong, cũng lập tức trả lời.

Hả?

Tu vi lại chỉ có Chân Thần cảnh nhị trọng?

Tu vi như vậy thì trình độ họa đạo có thể cao được đến đâu chứ, chẳng lẽ là một họa tu yêu nghiệt vạn năm khó gặp?