← Quay lại trang sách

Chương 868 Ánh vàng lóa mắt, giấy bút trong truyền thuyết hiện thế

Trong đám người, Sử Đại Xuyên giới thiệu tình huống của họa cảnh đặc thù này cho Diệp Phong.

???

Không gian sẽ không quá lớn, còn có thể để cho người đi vào!

Ở bên trong còn không bị ảnh hưởng đến từ bên ngoài!

Một khi mở ra, sẽ tiêu hao Thần Linh Thạch hoặc Thần Linh Tinh!

Này con mẹ nó chẳng phải là nhà trên xe sao?

Thần Linh Thạch hoặc Thần Linh Tinh tiêu hao không phải là nhiên liệu xăng sao?

Nghe xong giải thích của Sử Đại Xuyên, Diệp Phong lại hai mắt tỏa sáng, thầm nghĩ trong lòng: “Thứ đồ tốt này, khi về nhất định phải làm vài cái mới được, nếu như có bí bảo đặc thù này, về sau chờ sư tôn phi thăng thần giới, vậy còn không phải muốn nghỉ ngơi ở đâu thì nghỉ ngơi ở đó sao, lại sẽ không bị người quấy rầy!”

“Tiểu Sử!”

“Vậy người kích hoạt bí bảo đặc thù này, có thể tiến vào dị không gian kia không?”

Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Diệp Phong nhìn Sử Đại Xuyên lên tiếng hỏi thăm.

“Có thể!”

“Người cầm bí bảo đặc thù trong tay, có thể đi vào cũng có thể không vào đi, hơn nữa, có thể để cho người khác nhìn thấy tình huống trong dị không gian không cũng đều do người cầm bí bảo đặc thù trong tay khống chế!”

Nghe Diệp Phong hỏi, Sử Đại Xuyên lập tức giải thích.

“Thật tốt!”

“Ta muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ!”

“Chính là chờ sau khi vòng sơ khảo hôm nay kết thúc, ngươi nghĩ cách đi lấy cho ta một bí bảo đặc thù!”

Sau khi nghe thấy giải thích của Sử Đại Xuyên, Diệp Phong giao luôn nhiệm vụ gian khổ này cho Sử Đại Xuyên!

Mười phút sau!

“Thú vị!”

“Lại không có ai lựa chọn một hàng bàn vẽ dẫn đầu phía trước kia!”

“Là lo lắng đứng ở vị trí dẫn đầu phía trước sẽ có áp lực sao?”

Khi hai người Diệp Phong và Sử Đại Xuyên tiến vào họa cảnh đặc thù, phát hiện phần lớn họa tu dự thi đều đã chọn xong vị trí, chỉ riêng một hàng bàn vẽ dẫn đầu phía trước không có người, Diệp Phong mang theo ý cười xấu xa, bay thẳng đến bàn vẽ xếp hàng thứ nhất.

Sau khi Sử Đại Xuyên ở bên cạnh nhìn thấy cũng lập tức đi theo.

Bên ngoài!

“Xong rồi!”

“Diệp thiếu và thị nữ của hắn lại đi về phía bàn vẽ xếp hàng đầu tiên!”

“Bọn họ thật sự sợ người khác không nhìn thấy giấy bút quý giá bọn họ sử dụng và kỹ thuật vẽ tinh xảo!”

Sau khi Cổ Hồng Vũ phát hiện tình huống này đã tỏ vẻ bất an lên tiếng nói với hai người Điêu Nham và Lý Đại Dũng ở bên cạnh.

“Ha ha ha!”

“Xong rồi, phen này hoàn toàn xong mẹ nó rồi!”

“Diệp thiếu và thị nữ của hắn không chỉ lựa chọn xếp hàng đầu tiên, còn con mẹ nó đứng quay ngược lại, trực tiếp đối mặt với hơn chín trăm họa tu ở phía sau, hắn không hề có một chút áp lực tâm lý nào sao?”

Nghe thấy Cổ Hồng Vũ nói, không đợi nói thêm gì nữa, Điêu Nham đã phát hiện ra tình huống này, sau đó cười khổ nói ra ý tưởng của bản thân.

“Haizz!”

“Tạm không nói đến họa tu phía sau có bị ảnh hưởng hay không, nhưng hai họa tu ở ngay sau Diệp thiếu và thị nữ của hắn, tâm tính lúc này tuyệt đối đã sụp đổ, chỉ sợ dù nằm mơ bọn họ đều không thể ngờ nổi, ở trên trận đấu như vậy còn có thể gặp phải tuyển thủ không ra chiêu theo lẽ thường này!”

Lúc này, Lý Đại Dũng luôn không nói chuyện cũng bất đắc dĩ lắc đầu cất lời.

Bên trong họa cảnh đặc thù!

“Đệt!”

“Hai tên này bị thần kinh à!”

“Không chỉ quay lưng về phía chúng ta, lại còn đứng ngược lại, đối mặt với hơn chín trăm cặp mắt, bọn họ sẽ không sợ bị ảnh hưởng đến tâm tính sao?”

Lúc này, hai họa tu đứng hàng thứ hai đối diện với Diệp Phong và Sử Đại Xuyên, tâm tính đều sắp tan vỡ, tình huống của người sau lưng bọn họ như thế nào, bọn họ không biết rõ, nhưng hai người vừa nghĩ đến trước mặt có người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, tâm tính đã bắt đầu rối loạn, dưới tình huống như vậy, khi bọn họ sáng tác tranh, rất khó phát huy ra tài nghệ thật sự của bản thân!

“Tiểu Sử!”

“Nhận giấy bút!”

Đúng lúc này, Diệp Phong lại kêu to một tiếng, sau đó ánh vàng lóe lên trong tay, một tờ giấy vẽ lóe lên tia sáng màu vàng dưới ánh mặt trời và một cây bút vẽ lấp lánh ánh vàng đã tạo thành một đường vòng cung ở trong mắt tất cả mọi người, cuối cùng rơi thẳng vào trong tay Sử Đại Xuyên.

“Phệ Kim Sa Chỉ!”

“Bút vẽ Thiên Kim Minh Mộc!”

Sau khi mọi người hồi hồn lại, không ít người đều biến sắc kêu lên, trong mắt càng toát lên vẻ khó có thể tin, bọn họ không thể tin được, trong cuộc đời mình lại có thể nhìn thấy giấy bút trong truyền thuyết này!

Tuy rằng Hắc U Sa Chỉ và bút vẽ Cửu Huyền Quỷ Tinh cực kỳ hiếm có, nhưng dù sao vẫn còn tồn tại trên đời, nhưng Phệ Kim Sa Chỉ và bút vẽ Thiên Kim Minh Mộc lại sớm biến mất vài trăm vạn năm ở thần giới, chỉ tồn tại trong các loại bí điển cổ xưa, ở trong lòng vô số họa tu, chúng đã trở thành tồn tại trong truyền thuyết!

Kích động!

Hưng phấn!

Rơi lệ!

Khi tất cả họa tu xác nhận đó chính là Phệ Kim Sa Chỉ và bút vẽ Thiên Kim Minh Mộc trong truyền thuyết, toàn bộ đều rơi nước mắt kích động, không ai có thể lý giải được tâm tình của bọn họ vào lúc này, cũng không ai có thể lý giải nổi trình độ quan trọng của giấy bút trong truyền thuyết này ở trong lòng họa tu bọn họ!

Không hề khoa trương chút nào, sinh thời có thể tận mắt nhìn thấy giấy bút trong truyền thuyết này, cho dù chết, bọn họ cũng không còn gì tiếc nuối!

Bên ngoài!

“Ôi vãi!”

“Lời trước đó Diệp thiếu nói không phải đang khoác lác, mà là thật sự!”

“Hắc U Sa Chỉ và bút vẽ Cửu Huyền Quỷ Tinh ở trong tay hắn, thật sự giấy bút rác nhất!”

“Điên rồi!”

“Ta thật sự muốn điên rồi!”

“Không ngờ trong cuộc đời này, ta lại có thể tận mắt nhìn thấy giấy bút trong truyền thuyết này, hiện giờ toàn thân ta đều đã nổi da gà!”

Nghe thấy tiếng kêu của Điêu Nham và Lý Đại Dũng, Cổ Hồng Vũ ở bên cạnh mặt đầy vạch đen chửi ầm lên: “Các ngươi ở đây kêu gào làm gì, các ngươi có nghĩ tới chưa, Diệp thiếu và thị nữ của hắn sẽ lập tức dùng bút vẽ trong truyền thuyết này vẽ lên giấy vẽ trong truyền thuyết bức tranh long phượng trình tường và ngựa phi nước đại trong truyền thuyết!”

Trừng!