Chương 869 Có chuyện gì vậy, tất cả họa tu đều bỏ thi?
Nghe Cổ Hồng Vũ nói vậy, hai người Điêu Nham và Lý Đại Dũng mới phản ứng lại kịp, sau đó liếc nhìn nhau, trực tiếp vọt vào cửa vào dị không gian, bọn họ tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn hai người Diệp Phong và Sử Đại Xuyên phá hỏng hai phần giấy bút trong truyền thuyết này!
“Nhanh!”
“Nhanh lên nữa!”
“Các ngươi nhất định phải ngăn cản Diệp thiếu!”
Nhìn thấy hai người Điêu Nham và Lý Đại Dũng cấp tốc bay về phía cửa vào họa cảnh đặc thù, trên mặt Cổ Hồng Vũ cũng hiện lên vẻ lo lắng, nếu như không phải bởi vì hắn cần duy trì tính ổn định không gian của họa cảnh đặc thù, hắn đã sớm là người đầu tiên xông vào, đâu cần nhắc nhở bọn họ!
“Ôi vãi!”
“Kia… kia con mẹ nó là cái gì!”
“Chân khổng lồ che trời sao?”
Khi Cổ Hồng Vũ nhìn thấy không gian nơi xa đột nhiên xé rách, sau đó một cái chân to che khuất mặt trời bước ra từ bên trong, trực tiếp đạp hai người Điêu Nham và Lý Đại Dũng quay trở lại, toàn thân choáng váng!
“Điêu huynh!”
“Lý huynh!”
“Các ngươi không sao chứ!”
Nhìn thấy Điêu Nham và Lý Đại Dũng bay ngược về, Cổ Hồng Vũ quan tâm hỏi.
“Không có việc gì!”
“Đối phương vốn không định tổn thương bọn ta!”
“Bằng không, một cước này đã đủ để xóa bỏ hai người bọn ta!”
Sau khi nghe thấy Cổ Hồng Vũ nói, Điêu Nham tỏ vẻ nghĩ lại thấy sợ đáp.
“Ngô chủ vẽ tranh, các ngươi dám quấy nhiễu?”
“Thật sự không biết sống chết!”
“Bắt đầu kể từ bây giờ, trong các ngươi nếu ai lại dám quấy rầy ngô chủ vẽ tranh, vậy cũng đừng trách ta dẫm từng khối thân thể của kẻ đó thành thịt nát!”
Đúng lúc này, Diệp Tiểu Cước đi ra từ trong khe hở không gian xé rách, sau đó nhìn ba người ở đối diện vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở.
???
Ngô chủ vẽ tranh?
Chẳng lẽ, lão đầu trọc đi chân trần cực kỳ khủng bố này người hộ đạo bên cạnh Diệp thiếu sao?
Nghe Diệp Tiểu Cước nói vậy, ba người Cổ Hồng Vũ, Điêu Nham và Lý Đại Dũng cùng liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ khó có thể tin từ trong mắt đối phương!
…
Bên trong họa cảnh đặc thù!
“Còn may ta đã chuẩn bị trước!”
“Bằng không, sẽ không thể yên tĩnh vẽ tranh!”
Nghe Diệp Tiểu Cước báo lại, Diệp Phong tỏ vẻ hơi đắc ý, tiếp theo bắt đầu vẽ bức long phượng trình tường!
Một canh giờ sau!
“Đã vẽ xong!”
“Ta muốn nộp cuốn tranh trước!”
Trong khi tất cả tuyển thủ đều đang tập trung vẽ tranh, giọng nói của Sử Đại Xuyên lại đột nhiên vang vọng toàn bộ họa cảnh đặc thù, tiếp theo toàn bộ hơn chín trăm họa tu đều liếc nhìn Sử Đại Xuyên xếp hàng đầu tiên, thậm chí trong mắt không ít người đều hiện lên một chút tức giận!
Dù sao, khi vẽ tranh cần tập trung hoàn toàn, vốn không thể bị ảnh hưởng gì từ bên ngoài, đây là tình huống bất cứ một họa tu nào đều biết, nhưng bọn họ thật sự không ngờ ở trong trận đấu chính thức như vậy lại vẫn sẽ có người phạm phải sai lầm cấp thấp thế này.
Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy người kêu lại là Sử Đại Xuyên dùng Phệ Kim Sa Chỉ và bút vẽ Thiên Kim Minh Mộc tức giận trên mặt nháy mắt biến mất, toàn bộ đều nở nụ cười tương đối hiền lành!
Rầm!
Đúng lúc này, một luồng họa ý giết hại kinh khủng đột nhiên ầm ầm bùng nổ từ trên mặt Sử Đại Xuyên, hễ là họa tu nào nhìn chằm chằm vào mặt Sử Đại Xuyên, lập tức đều giống như thân đang rơi vào trong núi thây biển máu, sát ý vô cùng đang điên cuồng tàn phá thần hồn của bọn họ!
Một giây qua đi!
Khi Sử Đại Xuyên thu hồi họa ý giết hại, lúc này vô số họa tu mới tỉnh táo lại, sắc mặt của mỗi người đều trở nên tái nhợt lạ thường, trong mắt càng lộ ra sợ hãi vô tận, cho dù chỉ một giây, nhưng bọn họ đều giống như vượt qua vài chục năm!
“Thành!”
Nhìn thấy tất cả họa tu đều gần như bị họa ý giết hại này dọa són tiểu, hai người Diệp Phong và Sử Đại Xuyên đều tỏ vẻ hưng phấn, bọn họ tin tưởng, dưới trạng thái như vậy, tất cả họa tu đều khó có khả năng lấy một tâm tính bình thản để hoàn thành bức tranh, như vậy hai người bọn họ tiến vào năm trăm thứ hạng đầu cũng không phải vấn đề quá lớn!
Bên ngoài!
“Ôi vãi!”
“Diệp thiếu sẽ không cho rằng, ảnh hưởng đến tâm tính của họa tu khác thì có thể thuận lợi tiến vào năm trăm thứ hạng đầu đấy chứ!”
“Đúng thế!”
Bọn họ không khỏi quá tự tin với bản thân, cho dù tất cả họa tu đều không bình thường, nhưng tác phẩm vẽ ra đều mạnh hơn long phượng trình tường và ngựa phi nước đại bọn họ vẽ vô số lần!”
Lúc này, Điêu Nham và Lý Đại Dũng chú ý tới tình huống trước tiên nói ra ý tưởng của mình.
“Đủ rồi!”
“Các ngươi nói chuyện này có quan trọng không?”
“Các ngươi không chú ý tới, mới vừa rồi trên mặt thị nữ kia của Diệp thiếu đã phóng ra họa ý khủng bố sao!”
“Nàng có thể lấy tay làm bút, lấy mặt làm giấy, sau đó dung nhập họa ý khủng bố của bản thân vào trong lớp trang điểm, độ khó khăn của việc này lớn bao nhiêu, các ngươi không rõ ràng sao?”
Sau khi nghe thấy Điêu Nham và Lý Đại Dũng nói, Cổ Hồng Vũ lại tức giận mắng to hai người.
…
Bên trong họa cảnh đặc thù!
Rất nhiều họa tu đã phục hồi tinh thần lại từ trong sát ý kinh khủng kia đều nhìn Sử Đại Xuyên, bọn họ không trách cứ Sử Đại Xuyên, mà bọn họ rất muốn nhìn xem, trong lớp trang điểm ở trên mặt đều có thể dung nhập họa ý giết hại kinh khủng như thế, vậy tác phẩm của Sử Đại Xuyên sẽ đạt đến trình độ giật mình cỡ nào!
Chứ đừng nói đến Sử Đại Xuyên còn sử dụng giấy bút trong truyền thuyết hoàn thành tác phẩm!
Không hề khoa trương chút nào, cho dù thua trận, nhưng nếu như có thể nhìn lên một tác phẩm thần kỳ cũng là phúc duyên của bọn họ!
“Thứ gì vậy?”
“Hai người này vẽ con mẹ nó là thứ gì vậy!”
“Bọn họ lại dùng giấy bút trong truyền thuyết chia ra vẽ tranh gà con bắt sâu và vạn trùng rời núi?”
“Thậm chí, kể cả con mẹ nó họa ý đều không dung nhập?”
“Đây là vẽ tranh cái gì, đây con mẹ nó không phải đang bại gia sao?”