← Quay lại trang sách

Chương 982 Mẹ kiếp! Sao ta lại gặp được tên nghèo hơn cả nghèo kia! (2)

“Đừng khẩn trương, ta không phải đồng nghiệp của ngươi đâu!”

“Lần này lại đây tìm ngươi, chính là muốn để ngươi trộm của ta thêm vài lần!”

Lúc này, Diệp Phong cũng nghiêm túc nhìn về phía Kha Mãnh giải thích.

???

Để ta trộm ngươi thêm vài lần?

Mẹ nó ta chính là đạo tặc a, ở phương diện này, đều là ta chọn người, tại sao đến chỗ ngươi lại trái ngược như vậy?

Ngươi coi thường nghề nghiệp của ta như vậy sao?

Nghe được yêu cầu của Diệp Phong, Kha Mãnh trong lúc nhất thời không dám tin vào tai chính mình, hắn chưa bao nghĩ, Diệp Phong ỷ vào bản thân nghèo hèn mà lại có thể kiêu ngạo đến trình độ như thế!

Mà đối mặt với Diệp Phong đang kêu gào, hắn cũng không thể làm gì, bởi vì trên người đối phương thật sự không có gì để cướp!

“Lão đệ!”

“Ta không hiểu ngươi nói như vậy là có ý gì!”

“Nếu không có việc gì, ta đi trước!”

Tuy rằng rất tức giận, nhưng đối mặt với tên nghèo còn chơi xấu, Kha Mãnh cũng không còn cách nào khác, cho nên, ý tưởng của hắn chính không trộm được, trốn tránh ngươi còn không được sao?

“Hả?”

“Chủ động để ngươi trộm, ngươi không trộm?”

“Đạo tặc ở dị giới này đều điên đến mức này sao?”

Nhìn Kha Mãnh trực tiếp xoay người rời đi, trên mặt Diệp Phong cũng lộ ra vẻ khó hiểu.

Một lát sau!

“Ai nha!”

“Lão ca, thật là ngượng ngùng!”

“Lại đụng vào ngươi!”

Rất nhanh, Diệp Phong lại tìm được thêm một cơ hội nữa, lại lần nữa va vào Kha Mãnh!

“Tiểu tử!”

“Ngươi không thể để yên phải không!”

“Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi còn dám quấn lấy ta, vậy thì đừng trách ta không khách khí!”

Lúc này, Kha Mãnh cũng tức giận nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng cảnh cáo!

“Lão ca!”

“Ta không hiểu, ngươi là ăn trộm, ta cho ngươi ăn trộm, tại sao ngươi lại không ăn trộm?”

“Làm sao vậy, ăn trộm không có thách thức, cho nên ngươi không thích?”

Nghe Kha Mãnh uy hiếp, Diệp Phong không thèm để ý, ngược lại còn lộ vẻ nghi hoặc hỏi.

“Trộm! Trộm! Trộm!”

“Ngươi chính là tên nghèo hơn cả nghèo, ngươi bảo ta trộm ngươi cái gì?”

“Vừa rồi trộm ngươi một đống chăn rách tung toé, lúc này chẳng lẽ muốn ta trộm ngươi một đống Khổ Trà Tử rách sao?”

“Còn có, mẹ nó, ngươi kêu ai là ăn trộm đâu!”

“Lão tử là trộm, đạo tặc!”

Nghe Diệp Phong nói xong, Kha Mãnh rốt cuộc cũng không nhịn được lên tiếng oán trách!

???

Ta là tên nghèo hơn cả nghèo sao?

Ta là thần hào phá của, thế nhưng lại bị một tên trộm nghĩ là tên nghèo?

Nghe Kha Mãnh oán trách, Diệp Phong trong lúc nhất thời không dám tin vào tai chính mình, hắn chưa từng nghĩ đến, đối phương sở dĩ trốn tránh chính mình, không phải sợ mình nhận ra mà là đối phương cho rằng chính mình là một tên nghèo!

“Lão ca!”

“Ta là thần hào phá của, không phải là người nghèo!”

“Cho nên, ngươi cứ yên tâm lớn mật trộm đi, lần này tuyệt đối có thể để ngươi trộm được thứ tốt!”

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Diệp Phong bật cười giải thích, lần này cũng là lần cuối cùng hắn nhắc nhở đối phương, nếu như đối phương đi không đúng hướng, vậy hắn nhất định phải dùng thủ đoạn đặc biệt!

“Ha ha ha!”

“Một tên nghèo như ngươi còn dám tự xưng mình là thần hào phá của?”

“Lão đệ, ngươi là muốn ta cười chết, sau đó lấy đi bảo bối trên người ta sao?”

Mà Kha Mãnh nghe Diệp Phong nói vậy lại không nhịn được phá lên cười, thậm chí cười đến mức chảy cả nước mắt.

“Ai!”

“Gia hỏa này không cứu được rồi!”

“Xem ra nếu không dùng đến thủ đoạn đặc thù biệt, hắn sẽ không ngoan ngoãn trộm đồ vật trên người ta!”

Lúc này, Diệp Phong cũng là bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó chuẩn bị tiếp đón Diệp Tiểu Cước lại đây một chuyến!

“Lão đệ!”

“Bởi vì ngươi đã chọc ta vui vẻ, cho nên ta sẽ trộm của ngươi một lần nữa!”

“Nhưng ta dùng những lời tục tĩu nói trước, lần này ta trộm xong sẽ không trộm thêm, mà ngươi cũng không cần đến làm phiền ta!”

Ngay khi Diệp Phong chuẩn bị gọi người, giọng nói của Kha Mãnh bỗng nhiên vang lên.

“Được!”

“Kia chúng ta tranh thủ bắt đầu đi!”

Nghe Kha Mãnh nói xong, Diệp Phong cũng lộ ra một tia kích động, sau đó bắt đầu lui về phía sau, mà Kha Mãnh lúc này lại đột nhiên ra tay, trực tiếp trộm cái tịch mịch!

“Làm gì vậy?”

“Không phải ngươi kêu ta trộm ngươi sao?”

“Vậy ngươi lui về phía sau làm gì, để ta trực tiếp trộm không phải được rồi sao, một hai phải đâm ta, hình thức gì vậy?”

Nhìn thấy Diệp Phong lui về hơn hai mươi mét, hành động này trực tiếp khiến Kha Mãnh sửng sốt, hắn chưa bao giờ nghĩ đến, một tên đạo tặc như mình cũng chưa để ý hình thức, nhưng một người bị trộm như hắn lại để ý!

Rất nhanh!

“Ai nha!”

“Lão ca, thật là không…”

Diệp Phong còn chưa kịp nói xong, Kha Mãnh điên người hét lớn: “Ai nha cọng lông, câu nói kia là của ta a!”

Hô!

Thở dài ra một hơi, Kha Mãnh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý, sau đó lắc lắc quả thần giới trong tay, trực tiếp nói: “Được rồi, ta cũng trộm xong một đống Khổ Trà Tử của ngươi rồi, không cần đến làm phiền ta!”

Nói xong, Kha Mãnh bay thẳng đến nơi xa.

“Mới trộm một lần!”

“Còn thiếu hai lần đâu, nếu như không làm phiền ngươi, ta đi đâu tìm một tên… Không phải, đi đâu tìm đạo tặc khác!”

Nhìn Kha Mãnh rời đi, Diệp Phong lộ ra vẻ đắc ý, hắn tin tưởng chỉ cần đối phương xem qua thứ bên trong thần giới, hắn nhất định sẽ hưng phấn trở lại, nếu muốn đối phương cướp thêm hai lần nữa, đối phương nhất định sẽ trực tiếp đồng ý!

Một lát sau!

“Mẹ kiếp!!!”

“1 tỷ Cực phẩm Thần Linh Tinh?”

“Mẹ nó, ta có phải hoa mắt rồi không?”

Sau khi Kha Mãnh rời đi, hắn cũng nhìn thoáng qua tình huống bên trong thần giới, khi hắn phát hiện bên trong thần giới này thế nhưng có chứa 1 tỷ Cực phẩm Thần Linh Tinh, hắn đứng đần ra tại chỗ, trong mắt càng tràn ngập vẻ không thể tin!

Không chút nào khoa trương khi nói 1 tỷ Cực phẩm Thần Linh Tinh tuyệt đối là của cải cả đời hắn cũng không bao giờ có được!

“Xong rồi xong rồi xong rồi!”

“Mẹ nó ta đá đến ván sắt a!”

“Vốn tưởng rằng đối phương là một tên nghèo, ai mà ngờ đối phương lại là đại lão che giấu!”

“Mà đối phương cố ý để ta trộm, khẳng định chính đang đùa giỡn ta, chờ hắn chơi đủ rồi, khả năng chính là ngày chết của ta!”