Chương 983 Ngươi muốn ta cười chết, sau đó lấy đi bảo bối trên người ta sao?
Nghĩ vậy, trong mắt Kha Mãnh lập tức tràn ngập vô tận sợ hãi, hắn chưa bao giờ nghĩ đến, hôm nay chính mình làm một phiếu liền mẹ nó khiến mạng sống không có!
“Ai nha!”
“Lão ca, thật là ngượng ngùng!”
“Ta đụng phải vào ngươi!”
Ngay khi Kha Mãnh đang thấp thỏm lo âu, thân thể đột nhiên bị người đụng phải một chút, sau đó, giọng nói giống như ma quỷ của Diệp Phong lại lần nữa vang bên tai hắn.
“Mẹ kiếp!”
“Ta sẽ không dùng loại lời lẽ khoa trương này nữa!”
“Quá dọa người!”
Nghe Diệp Phong nói những lời nói quen thuộc, Kha Mãnh cảm thấy mình sắp phát điên, hắn thật sự không nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày sợ hãi những câu nói thường ngày mình hay nói!
Bùm!
Đúng lúc này, Kha Mãnh trực tiếp quỳ xuống dưới chân Diệp Phong, sau đó sợ hãi nói: “Đại ca, ta sai rồi, ta không nên trộm đồ của ngươi, cầu đại ca tha cho ta một lần, sau này ta không bao giờ trộm nữa!”
???
Sao lại quỳ ta?
Chẳng lẽ 1 tỷ Cực phẩm Thần Linh Tinh nhiều quá, cho nên dọa đối phương?
Nhìn thấy Kha Mãnh quỳ xuống dưới chân mình, Diệp Phong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, vốn tưởng rằng sau khi đối phương cướp được nhiều Cực phẩm Thần Linh Tinh như vậy sẽ hưng phấn, ai mà ngờ, là hắn đánh giá quá năng lực thừa nhận của đối!
“Lão ca!”
“Ta có thể hiểu tâm tình muốn rửa tay gác kiếm của ngươi!”
“Nhưng ngươi có thể hay không trộm ta xong lại rửa tay gác kiếm?”
“Ngươi yên tâm, trong hai cái thần giới còn lại cũng đều là thứ tốt, tuyệt đối sẽ không làm ngươi thất vọng!”
Sau khi lấy lại tinh thần, Diệp Phong liền nhìn về phía Kha Mãnh lên tiếng khuyên bảo.
Hả?
Còn muốn ta trộm ngươi thêm hai lần?
Đây là chuẩn bị để ta trộm hai lần cuối cùng, sau đó trực tiếp giải quyết ta sao?
Nghĩ đến người chết cũng coi như là rửa tay gác kiếm, Kha Mãnh sợ tới mức cả người run lên!
Khoảng một phút sau, Kha Mãnh lấy hết can đảm hỏi: “Đại ca, nếu như ta không trộm, sẽ có hậu quả gì?”
Hả?
Ta hỏi ngươi hậu quả, tại sao ngươi lại vẽ gì đó trên mặt đất?
Thấy Diệp Phong không có trả lời chính mình, mà là dùng khe gỗ vẽ trên mặt đất một bức tranh, hành động này khiến Kha Mãng choáng váng!
“Một vòng tròn nhỏ!”
“Bên dưới có một cái vòng tròn lớn!”
“Bên trái và bên phải của vòng tròn lớn hai chữ ‘nhỏ’, sau đó vẽ hai chữ ‘nhỏ’ ở dưới cùng của vòng tròn lớn!”
“Sau đó chấm hai điểm ở trong vòng tròn nhỏ, vẽ một chữ ‘j’ ở bên dưới giữa hai chấm, bức tranh này chính xác là gì!”
Nhìn thấy bức tranh do Diệp Phong vẽ ra, Kha Mãnh ở bên cạnh xem ngây người, bởi vì hắn căn bản không đoán được bức tranh có nghĩa gì!
“Mẹ kiếp!”
“Chẳng lẽ đại ca đang vẽ người.”
Nhưng mà, khi Diệp Phong vẽ ra cây thương, trong đầu Kha Mãnh loé lên một tia sáng, sau đó trên mặt hiện lên vẻ khó có thể tin, hắn chưa bao ngờ nghĩ đến Diệp Phong vẽ cả nửa ngày, bức vẽ thế nhưng là một người, hơn nữa vẫn là một người nam nhân!
Bất quá, điều khiến Kha Mãnh khó hiểu là hắn ta đang hỏi về hậu quả của việc không ăn cắp, nhưng tại sao Diệp Phong lại vẽ ra một người nam nhân!
“Lão ca!”
“Ngươi không phải muốn biết hậu quả của việc không trộm sao?”
“Vậy lần sau ngươi phải cẩn thận đấy!”
Ngay khi Kha Mãnh còn đang hoang mang, giọng nói của Diệp Phong đột nhiên vang lên từ bên tai, sau đó, dưới ánh mắt khó hiểu của Kha Mãnh, Diệp Phong trực tiếp dùng chân xoá cây thương kia biến mất!
???
Thương không có?
Nói cách khác, nếu như ta dám không trộm, hắn liền phải diệt thương của ta?
Nghĩ vậy, hai chân Kha Mãnh siết chặt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn không nghĩ tới Diệp Phong sẽ làm việc ác độc như vậy với mình!
“Trộm thêm hai lần, sau đó ta bị hắn trực tiếp làm chết!”
“Không trộm, diệt thương của ta trước, sau đó ta cũng sẽ bị hắn làm chết!”
“Dù sao đều là chết, cho nên ta nhất định phải muốn chết một cách hoàn chỉnh nhất!”
Nghĩ vậy, Kha Mãnh nhanh chóng làm ra quyết định, sau đó nghiêm túc nhìn Diệp Phong nói: “Đại ca, ta trộm, chúng ta tranh thủ bắt đầu đi!”
“Được!”
“Tuy nhiên, hai lần còn lại ta sẽ không chủ động để ngươi trộm!”
“Ngươi phải tự mình tìm cơ hội xuống tay với ta, vừa lúc để ta nhìn xem năng lực chuyên nghiệp của ngươi thế nào!”
Nói xong, Diệp Phong bay thẳng đến nơi xa.
“Không phải đâu!”
“Tại sao vị đại thiếu này lại ham chơi như vậy!”
“Chỉ còn trộm hai lần mà phải làm phức tạp như vậy sao?”
Nhìn Diệp Phong rời đi, Kha Mãnh ngây ngốc tại chỗ, hắn chưa từng nghĩ đến con đường chết của mình lại nhấp nhô như vậy!
“Nhiệm vụ thời gian là một ngày!”
“Ta sẽ cố gắng tống cổ thời gian!”
“Đến lúc hoàn thành nhiệm vụ, ta vừa lúc có thể trở lại Thượng giới, quả thực là hoàn mỹ!”
Khi Diệp Phong bắt đầu lang thang trên đường thêm một lần nữa, trên mặt hắn chứa đầy ý cười lẩm bẩm.
“Di!”
“Đó không phải là Tào Phong sao?”
“Sao hắn lại ở đây?”
Bên kia, khi Kha Mãnh đang chuẩn bị xuống tay với Diệp Phong thêm một lần nữa thì hắn lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong đám đông.
“Chết một mình không bằng có người chết cùng!”
“Tên khốn Tào Phong này đối địch với ta nhiều năm như vậy, vẫn luôn đối nghịch với ta, hắn đã chặt đứt rất nhiều mục tiêu của ta!”
“Nếu lần này gặp được, vậy phải kéo theo hắn xuống nước, bằng không, về sau có thể không có cơ hội!”
Sau đó, Kha Mãnh liền đưa ra một quyết định!
Một canh giờ sau!
“Cá lớn!”
“Tuyệt đối là cá lớn!”
“Kha Mãnh tên kia thế nhưng nhìn chằm chằm vào thanh niên kia lâu như vậy, vậy thì thanh niên kia tuyệt đối là một con cá lớn!”
“Vậy thì chớ có trách ta chặt đứt, ai bảo bản thân hắn chậm chạp không ra tay đâu!”
Trong bóng tối, một nam nhân trung niên mặc áo bào xám cũng nhe răng cười nói, hắn cùng Kha Mãnh xem như là người quen cũ, nhưng trong công việc thì bọn họ là kẻ thù, vì vậy, trong những năm qua, cả hai đã cùng nhau cướp mục tiêu của đối thủ!
“Mẹ kiếp!”
“Tào Phong người này có thể nhẫn nại như vậy sao?”
“Lâu như vậy mà vẫn chưa ra tay?”